Trong Nhà Có Một Bánh Bao Nhỏ - 18
Cập nhật lúc: 2024-12-24 11:29:11
Lượt xem: 13
Chớp mắt, hai người bọn họ đã ở chung với nhau được một tuần. Hạ Đình cũng đã quen với việc có Dạ Quân ở bên cạnh.
Xét thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của hắn, Dạ Quân cũng không quản hắn chặt như trước nữa. Bây giờ hắn đã có thể tự do ra ngoài, với điều kiện duy nhất là có tài xế của anh đưa đón. Trong một tuần này, Hạ Đình cũng nhận ra một điều là số lượng vụ tự tử xảy ra cũng đã giảm đi rồi. Nếu như trước đây một tuần có thể xảy ra từ một đến hai vụ tự tử thì đến hiện tại vẫn chưa xuất hiện thêm vụ tự tử nào.
Nguyên nhân dựa trên phỏng đoán bước đầu thì có thể là do oán linh kia gặp phải vấn đề gì đó khiến nó không thể xuất hiện được. Nhưng vấn đề cụ thể mà oán linh kia mắc phải là gì? Hắn lại chưa thể đoán ra.
Hôm nay, Hạ Đình đi xe của Dạ Quân ra ngoài đi dạo phố như thường ngày với mong muốn có thể tra được giấu vết của oán linh. Sau bao nhiêu ngày trở về tay trắng thì cuối cùng cũng có thu hoạch.
Hạ Đình nhìn thấy oán khí đang lảng vảng trong một cái chung cư cao cấp, hắn lập tức kêu lái xe dừng xe lại.
Oán linh c.h.ế.t tiệt, tiêu tốn không biết bao nhiêu thời gian của hắn... lần này hắn không bắt được nó, hắn sẽ từ chức đoạt hồn sư.
Hạ Đình hùng hùng hổ hổ đuổi theo giấu vết của oán linh. Tài xế thấy hắn chạy nhanh như vậy còn tưởng hắn đang có ý định chạy trốn, lập tức ba chân bốn cẳng đuổi theo.
Chung cư này là một khu phức hợp đủ loại loại hình giải trí. Nếu như tầng một là trung tâm thương mại, tầng hai là khu vui chơi thì tầng ba lại là một quán bar cỡ lớn. Hạ Đình leo thang bộ một mạch lên thẳng tầng ba, lần theo oán khí còn chưa tan, bước vào trong quán bar. Ngay khi hắn vừa bước vào, hắn lập tức nhìn thấy một bóng đen đang đậu trên vai một nam sinh đã đổ gục trên bàn.
Nhóc con, cuối cùng cũng bắt được ngươi rồi.
Hạ Đình cười tươi, lao về phía oán linh. Oán linh đang đậu trên vai nam sinh, cảm nhận được khí tức của hắn thì lập tức giật mình bỏ chạy.
"Thằng nhóc, đứng lại cho ông." Nó dám hại hắn phải tìm kiếm bao nhiêu lâu nay, bây giờ muốn bỏ chạy, muộn rồi.
Hạ Đình đuổi theo ngay phía sau bóng đen. Hai người bọn họ chạy một mạch đến khu phòng vip của quán bar. Nơi đây có người canh trừng, bọn họ thấy hắn chạy tới thì lập tức cản lại: "Cho hỏi cậu là ai?"
Hắn sao có thể để người khác cản lại được, lập tức xô ngã bọn họ: "Tránh ra, ông đây không có thời gian nói chuyện với ngươi."
Hắn dễ dàng đẩy ngã đám người bảo vệ, chạy theo oán linh. Cảnh tượng lập tức biến thành Hạ Đình chạy trước, một đám người bảo vệ đuổi theo sau, cuối cùng là tài xế đang thở hồng hộc vì mệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trong-nha-co-mot-banh-bao-nho/18.html.]
Oán linh đột nhiên lao vào một căn phòng. Hạ Đình không nghĩ nhiều, đạp cửa bước vào. Cảnh tượng cuối cùng hắn nhìn thấy chính là cảnh oán linh chui vào trong người Dạ Quân, che giấu khí tức.
Hạ Đình: "..."
Không rõ trong phòng đang diễn ra thứ gì nhưng hành động hắn mạnh mẽ đạp cửa đã khiến những người bên trong phòng cảm thấy mất hứng. Đặc biệt là một ông già hai tay ôm hai mỹ nữ đang ngồi ở ghế chính giữa. Ông ta nhìn chằm chằm hắn, hừ lạnh một tiếng: "Kẻ nào để thằng nhóc này xông vào đây vậy hả?"
Lúc này, đám bảo vệ cũng đã đuổi tới. Bọn họ chạy tới, bao vây lấy hắn: "Xin lỗi ngài, là chúng tôi tắc trách."
"Còn không mau lôi thằng đó ra ngoài cho ông."
"Chúng tôi làm ngay đây."
Hạ Đình đã biết được nơi ẩn lấp của oán linh, cũng chẳng còn lý do nào ở lại. Hắn lộ ra biểu cảm lạnh nhạt, xoay người rời đi.
"Khoan đã."
Đám bảo vệ bị đẩy sang hai bên, cổ tay Hạ Đình bị người khác tóm lấy. Anh nắm rất chặt, chặt đến mức khiến hắn phát đau. Dạ Quân thấp thỏm: "Em nghe anh giải thích."
"Anh không cần phải giải thích với tôi." Hạ Đình bình thản nhìn Dạ Quân. Đây là lời thật lòng của hắn. Hai người bọn họ cho dù có ngày ở cùng nhà, đêm ở chung giường đi chăng nữa thì cũng chẳng có quan hệ gì cả. Hắn không có quyền quản anh đi đâu, làm gì. Anh cũng không cần phải giải thích với hắn về việc đó.
Mặc dù trong lòng Hạ Đình không nghĩ gì nhưng Dạ Quân thì khác. Anh sợ hắn đang giận dỗi, anh sợ hắn tức giận. Anh túm chặt lấy hắn, không cho hắn rời đi: "Nghe anh giải thích đi mà."
"Anh định nói ở nơi này à?" Hạ Đình nhắc nhở một tiếng.
Dạ Quân lúc này mới để ý ánh mắt của tất cả những người đang có mặt trong phòng đều đang đổ dồn về phía họ. Nơi này đúng là không thích hợp lắm. Anh ngoan ngoãn giảm bớt khí thế, kéo hắn bước ra khỏi phòng: "Xin lỗi, chúng ta trở về, trở về anh sẽ giải thích với em."
Hạ Đình thật sự muốn nói với anh rằng anh không cần phải giải thích gì cả. Hắn tìm được tung tích của oán linh kia, hắn đã rất vui rồi.
Mập
Nhắc đến oán linh, ánh mắt của Hạ Đình nhịn không được mà rơi trên người Dạ Quân. Đôi mắt mang theo ý tứ dò xét, rơi vào mắt Dạ Quân lại biến thành đôi mắt chứa đầy ghen tuông. Trong lòng anh vừa vui vừa thấp thỏm. Có thể được Hạ Đình ghen, anh thật sự rất vui nhưng anh lại không biết phải dỗ người ta thế nào. Đúng là, yêu đương vào cái liền không thể suy nghĩ giống người bình thường được.