Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trong Nhà Có Một Bánh Bao Nhỏ - 17

Cập nhật lúc: 2024-12-24 11:28:52
Lượt xem: 16

Hạ Đình ở trong phòng ngủ to đùng của Dạ Quân cả một buổi chiều. Bởi vì hắn bị giam lỏng cho nên cũng chẳng thể đi đâu, việc đi dạo quanh căn biệt thự thì quá nhàm chán với một người như hắn. Thật sự thì ngoài ở trong phòng ngủ để ngủ ra, hắn chẳng biết phải làm gì cả.

 

Đợi đến chiều tối, khi Dạ Quân tan làm trở về, Hạ Đình mới bị cưỡng chế rời khỏi phòng ngủ. Người thực hiện lệnh cưỡng chế không ai khác chính là Dạ Quân.

 

"Nghe quản gia nói cả ngày nay cậu không ăn gì cả?" Dạ Quân nhìn Hạ Đình đang nằm dài trên giường không khỏi nhíu mày không vui.

 

Biểu hiện này của hắn quá bình thản, bình thản đến mức có lẽ hắn đã coi nơi này chính là nhà của hắn. Thế nhưng tại sao hắn lại không ăn gì? Chẳng lẽ là muốn lấy hành động này để chống đối anh sao? Đối với sự thản nhiên này của hắn, Dạ Quân không biết nên vui hay nên buồn nữa.

Mập

 

Hạ Đình thật ra không phải vì giận dỗi mà không muốn ăn. Hắn không phải loại người mà có thể vì người khác sẽ ủy khuất chính mình.

 

Hôm nay hắn thật sự không có hứng ăn uống.

 

Hạ Đình lười biếng hé mắt nhìn Dạ Quân đang đứng ở bên giường, thản nhiên hỏi: "Anh đã về rồi đấy à? Quản gia có gọi tôi xuống ăn, là tôi không có hứng ăn, anh không cần trách ông ấy."

 

Mấy kẻ tổng tài gì đó trong đống tài liệu là hắn từng xem đều là người không biết nói lý lẽ như thế. Hắn phải nói giúp quản gia mấy câu mới được, nếu không quản gia sẽ bị trách oan mất.

 

Dạ Quân nghe thấy vậy thì cũng bình tĩnh hơn chút. Anh tiến tới ngồi xuống giường, cầm lấy tay hắn mà kéo một cái: "Tại sao không ăn gì?"

 

Hạ Đình thành thật trả lời: "Hôm nay không có hứng ăn, thế anh đã ăn gì chưa?"

 

Dạ Quân lắc đầu: "Chưa."

 

"Vậy chúng ta cùng nhau ăn đi."

 

Nhớ đến tiểu kiều thê ở trong đống tài liệu hắn đọc, mỗi lần bỏ cơm sẽ bị tổng tài hành rất thảm thì hắn không khỏi than thầm. Hắn không muốn phải chịu đựng giống như đống tiểu kiều thê kia đâu. Hắn là một đoạt hồn sư thức thời, ở trên nhân gian này, hắn thật sự không bằng một hạt cát. Hắn phải ngoan ngoãn mới được.

 

Dạ Quân không ngờ Hạ Đình sẽ chủ động mời anh cùng nhau ăn cơm. Ngay khi nghe thấy lời này phát ra từ miệng của hắn, anh không kìm được vui vẻ: "Được."

 

"Đi thôi."

 

Hạ Đình ngồi dậy, cố gắng điều khiển cơ thể có chút mệt mỏi của mình.

 

"Sao thế?" Dạ Quân thấy hắn không được ổn thì cũng lên tiếng hỏi thăm.

 

"Không sao, chỉ là nằm nhiều quá nên người hơi mềm."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trong-nha-co-mot-banh-bao-nho/17.html.]

"Ừ." Dạ Quân gật đầu. Không để hắn kịp phản ứng, anh đã cúi xuống, bế thốc hắn lên. Hạ Đình bị mất thăng bằng, theo bản năng mà ôm lấy cổ anh. Lần đầu tiên bị người khác bế theo kiểu công chúa, hắn nhịn không được mà đỏ mặt.

 

"Làm gì thế? Mau bỏ tôi xuống."

 

"Không phải em người mềm không đi được sao? Để tôi đưa em xuống ăn."

 

Hạ Đình: "..."

 

Dù hắn vẫn còn rất nhiều lời từ chối vẫn còn chưa kịp nói ra nhưng xét thấy tư thế hùng hồn này của anh, hắn chỉ có thể nuốt ngược lại vào bên trong. Đùa gì chứ, nhìn dáng vẻ này của anh chắc chắn là cho dù cậu nói bã bọt mép ra cũng không thể khiến anh lay chuyển rồi. Tốn sức vào mấy chuyện không có kết quả, chi bằng cứ im lặng đi.

 

Thấy hắn ngoan ngoãn ngồi im, Dạ Quân lập tức đem người xuống bên dưới.

 

Quản gia: "..."

 

Ông ta đã từng tưởng tượng ra rất nhiều viễn cảnh mùa xuân ghé qua biệt thự này nhưng cảnh tượng hiện tại thì hơi quá sức tưởng tượng. Ông ta sao có thể nghĩ đến trường hợp người đem lại mùa xuân ở nơi đây là một người con trai. Không những thế, ông ta cũng chẳng thể tưởng tượng được dáng vẻ dịu dàng của Dạ tổng khi người đối xử thật tốt với thanh niên này như thế.

 

Đáng để ông ta rửa mắt nhìn.

 

"Đồ ăn đã chuẩn bị xong chưa?" Dạ Quân bế theo Hạ Đình đi thằng vào trong phòng ăn. Sau khi đặt hắn ngồi xuống ghế thí mới lên tiếng hỏi quản gia.

 

Quản gia lúc này mới khôi phục thần trí: "À, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi, tôi sẽ cho người chuẩn bị ngay."

 

"Được."

 

Nói xong thì Dạ Quân cũng chẳng thèm để tâm đến quản gia nữa, mọi sự chú ý đều dồn hết lên người Hạ Đình.

 

Thức ăn lần lượt được đưa lên, Hạ Đình nhìn đống đồ ăn đủ cho hơn mười người ăn trước mặt không khỏi trầm mặc: "Nhiều vậy sao?"

 

"Tại vì không biết em thích gì nên anh mới cho người làm nhiều như vậy. Em ăn đi, thích món nào thì bảo anh."

 

"Anh cũng không cần phải làm như thế, tôi ăn gì cũng được mà."

 

"Ừ, lần sau không làm vậy nữa, ngoan ăn đi." Dạ Quân chủ động lấy bát đũa ra đặt trước mặt Hạ Đình. Sau khi gắp cho hắn vài miếng thịt thì cả hai mới nghiêm túc ăn uống.

 

Quản gia cùng đám người hầu chỉ dám đứng từ xa nhìn vào. Chứng kiến cảnh tượng không chút gượng gạo của hai người, bọn họ không thể không hoài nghi việc thật ra hai người bọn họ không phải vừa mới quen nhau. Có cặp đôi nào vừa mới quen nhau mà đã có thể sinh hoạt ăn ý thế này không hả? Có cho thêm tiền ông ta cũng không tin.

 

Chắc chắn Dạ tổng của bọn họ đã giấu bọn họ yêu đương vụng trộm ở bên ngoài lâu rồi, đến giờ đủ lông đủ cánh mới đưa người về. Mấy chuyện bắt người, cưỡng ép gì đó chắc chắn cũng nằm trong kế hoạch của hai người. Hai người này rốt cuộc là đang diễn cho ai xem vậy hả? Ông ta là quản gia thân thiết, chẳng lẽ Dạ tổng còn muốn giấu ông ta hay sao?

Loading...