Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trong Nhà Có Một Bánh Bao Nhỏ - 15

Cập nhật lúc: 2024-12-24 11:28:25
Lượt xem: 16

Hạ Đình chạy không kịp, bị đám người áo đen quây vào giữa. Nhận thấy nơi này là trung tâm thương mại, hắn không thể sử dụng sức mạnh của mình thì lập tức cau mày. Không động tay động chân được thì đành phải động mồm vậy.

 

"Rốt cuộc anh muốn gì ở tôi, chúng ta rõ ràng là không còn quan hệ, những gì tôi nợ anh, anh nợ tôi đều đã trả đủ rồi." Hạ Đình thật sự không hiểu tại sao tên biến thái này cứ phải bám lấy hắn không buông như vậy.

 

Dạ Quân không hề tức giận, anh cười khẽ một tiếng: "Chúng ta có còn quan hệ hay không, không phải là chuyện mà cậu có thể quyết định một mình."

 

Hạ Đình tức giận nhíu mày một cái, hắn thật sự không hiểu: "Ý của anh là gì? Rõ ràng tôi với anh có qua có lại rồi mà... tôi không nợ anh gì cả."

 

Ở đây nhiều người như vậy, nếu anh ta đề cập đến vụ ở trong nhà vệ sinh thì hắn sẽ không còn mặt mũi nào để mà đi ra ngoài mất. Hắn vẫn còn nhiệm vụ cần phải làm nữa mà trời.

 

"Cậu đương nhiên là không nợ tôi, nhưng tôi nợ cậu là chuyện không thể phủ nhận được. Cậu cứu tôi khỏi đám người xấu, tính ra cũng là cứu tôi một mạng, ân tình này sao có thể nói trả xong là xong ngay được."

 

Hạ Đình: "..."

 

Ân tình gì kia thật sự không có gì đáng để nói cả.

 

"Trời, chỉ là tiện đường nên cứu một chút thôi, anh cũng không cần quá để tâm."

 

"Không, nếu như cậu đã cứu tôi một mạng vậy thì nên để tôi dùng tấm thân này đền đáp." Dạ Quân đúng tình hợp lý nói.

 

Hạ Đình: "..."

 

Cao Cẩn vừa chạy từ bên ngoài tới: "..."

 

Đám vệ sĩ đang quây bên cạnh: "..."

 

Trời đất ơi, Dạ tổng của bọn họ vừa mới nói cái gì vậy? Bọn họ nghe nhầm có đúng không?

 

Không chỉ có đám vệ sĩ không tin vào tai của bản thân mà Hạ Đình cũng chẳng thể tin vào tai mình. Hắn hận không thể cách xa anh nhiều hơn một chút, nào gì có chuyện sẽ đồng ý ở bên cạnh anh chứ. Đối với dáng vẻ cố chấp muốn kéo mình đến bên cạnh của anh, Hạ Đình cực kì ghét bỏ.

 

"Anh tránh xa tôi chút đã là sự đền đáp nhiều nhất rồi." Hạ Đình xua tay đẩy anh ra xa, hận không thể khiến tên biến thái này biến mất khỏi mắt mình mãi mãi.

 

"Không được, cậu đã cứu tôi, tính ra cậu là người ban cho tôi mạng sống lần thứ hai, sao tôi có thể coi như không quen biết cậu được chứ!" Dạ Quân nắm lấy tay hắn, lực nắm rất chặt, rõ ràng là có c.h.ế.t anh cũng không buông tay.

 

Hạ Đình thật sự chỉ muốn bổ một nhát khiến tên trước mặt này mất trí nhớ. Nếu như mất trí nhớ rồi, anh ta sẽ không bám dính lấy cậu nữa. Nhớ đến đống tư liệu sinh hoạt mà hắn đọc được trên mạng, Hạ Đình càng hạ quyết tâm phải đánh anh mất trí nhớ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trong-nha-co-mot-banh-bao-nho/15.html.]

 

"Được rồi, anh muốn sao thì tùy, tôi còn có việc, đi trước." Hạ Đình nói rồi lập tức lách khỏi vòng vây của đám vệ sĩ.

 

Đám vệ sĩ không nhận được ám hiệu bắt người lại từ anh nên cũng để mặc cho hắn chạy đi. Hắn cứ đi mà không chịu quay đầu lại, nào có biết rằng lời nói vừa rồi không khác gì cái hố lớn mà hắn tự mình đào ra để chôn chính mình.

 

"Mấy người có nghe thấy gì không? Cậu ta nói tôi có thể làm gì tùy ý đúng chứ?"

 

Đám vệ sĩ cố gắng nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, hắn nói nhanh quá, nhiều chỗ bọn họ vẫn không nghe kịp. Nhưng nếu Dạ tổng đã khẳng định chắc nịch như vậy thì chắc chắn là như thế rồi.

 

"Các cậu cho người tới phòng giám sát, kêu bọn họ trích xuất camera đoạn hình ảnh này cho tôi."

 

Đám vệ sĩ: "..."

 

Mập

Mặc dù bọn họ có nghe nói những người giàu thường có sở thích rất biến thái nhưng mà thế này cũng hơi quá rồi. Dạ tổng của bọn họ bình thường cao lãnh, không vương bụi trần. Đi đường mà bị người khác chạm vào có thể lập tức xé rách đoạn áo vừa bị chạm, thế mà lại có thể chủ động thân thiết với tên nam nhân kia.

 

Cho dù nam nhân kia có dang tay cứu Dạ tổng đi chăng nữa thì thái độ này của anh cũng hơi quá sức tưởng tượng rồi đó.

 

Thôi, bọn họ dù gì cũng chỉ là phận làm công ăn lương. Ông chủ sai đi làm gì thì làm thế đó, nào có quyền được lên tiếng thắc mắc. Bọn họ không biết mục đích lấy đoạn video kia của anh là có mục đích gì nhưng vẫn rất nhiệt tình hoàn thành.

 

Sau khi cầm trên tay đoạn video, Dạ Quân vui vẻ xem lại một lượt rồi mới cất điện thoại đi: "Tới nhà của cậu ta."

 

Dạ Quân đã cho người điều tra thông tin của Hạ Đình từ lâu. Nhà của hắn ở đâu, thật sự rất dễ để biết.

 

Hạ Đình vẫn chưa về nhà, chắc là đang tìm một nơi nào đó để vượt qua cơn sốc vừa rồi.

 

Không có chìa khóa, Dạ Quân lập tức mời chuyên gia đến phá cửa.

 

Chuyên gia phá khóa sau khi nhận lệnh tức tốc chạy đến, ngay cả cơm còn chưa kịp ăn: "..."

 

Dạ tổng đang đùa anh ta có đúng không? Chỉ một cái khóa này mà bắt anh ta phải tức tốc chạy tới? Làm anh ta còn tưởng là chuyện gì gấp lắm chứ.

 

Đến cũng đã đến rồi, không làm thì phí công sức chạy tới, chuyên gia phá khóa cố gắng hít sâu một hơi để ổn định tâm tình đang muốn bùng nổ của mình: "Khóa này muốn mở cũng đơn giản thôi."

 

Qua được ải cửa nhà, căn nhà không một chút bảo mật bày ra trước mắt. Dạ Quân đứng ở trong phòng khách, nhìn toàn bộ một lượt, phất tay: "Đem toàn bộ đồ trong nhà này chuyển đi cho tôi."

 

Hạ Đình lúc trở về và nhìn thấy cảnh tượng trước mắt: "..."

Loading...