Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trong Nhà Có Một Bánh Bao Nhỏ - 13

Cập nhật lúc: 2024-12-24 11:27:59
Lượt xem: 21

Hạ Đình vốn định rời đi trước khi đám người kia chạy tới nơi này và nhìn thấy hắn. Mặc dù hắn rất có tinh thần trượng nghĩa nhưng tay hắn bây giờ vẫn còn đang bị thương, trượng nghĩa thế nào đi nữa cũng phải cân nhắc đến sức khỏe của cơ thể nhân loại này. Vì thế, hắn lập tức xoay người, chạy về phía đầu con ngõ.

 

Này cũng không thể trách hắn, ai bảo cơ thể nhân loại yếu bệnh quá làm gì.

 

"Cứu... cứu với... người phía trước." Sau lưng vọng tới âm thanh đầy mệt mỏi. Thứ âm thanh đấy đi vào trong não, thành công khơi gợi tinh thần hành hiệp trượng nghĩa của Hạ Đình.

 

Tinh thần trượng nghĩa vừa mới được chôn vùi của Hạ Đình: "..."

 

Mặc dù tay của hắn bị thương nhưng chắc là vẫn xử được đám người kia đi. Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, huống hồ nếu y nhúng tay vào khả năng cao còn giúp được đám người Hắc Bạch Vô Thương bớt đi chút việc.

 

Nghĩ vậy, Hạ Đình lập tức xoay người lại. Một thanh niên đang cõng theo một người khác nặng nề chạy về phía hắn.

 

Hạ Đình phất phất tay: "Muốn giúp gì sao?"

 

Thanh niên nhìn thấy cánh tay băng bó của hắn thì hơi ái ngại. Nhưng mà nếu không nhờ hắn thì cậu ta cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Ở đây cũng không còn ai để nhờ vả cả. Đau tay cũng được, còn hơn là không có.

 

Nghĩ vậy, thanh niên tăng tốc càng nhanh, chạy tới bên cạnh hắn. Hạ Đình đứng im chờ cậu ta chạy đến rồi mới hỏi: "Cậu cần giúp gì sao?"

 

Thanh niên nhét người trên lưng vào lòng Hạ Đình, thấp giọng cầu khẩn: "Mong cậu có thể giúp tôi đưa ngài ấy đến nơi an toàn."

 

Nơi an toàn?

 

Hạ Đình không khỏi cảm thấy buồn cười: "Ngoài kia là đường lớn mà, ra đến đó là an toàn rồi."

 

Hắn cảm thấy thanh niên này đang mệt quá nên bị ngốc chứ người bình thường sao có thể phản ứng như thế này được. Cậu ta một chút cũng không để tâm đến lời gợi ý của hắn, cương quyết nhét người vào tay hắn.

 

Hạ Đình đoán cậu ta mệt nên không còn sức cõng người nữa cho nên cũng đỡ giúp. Ai ngờ cậu ta vừa đẩy được người cho hắn xong thì lại xoay người quay lại nói cái gì mà: "Mong anh có thể đưa ngài ấy đến nơi an toàn, để tôi giữ chân bọn chúng cho."

 

"Bọn chúng?"

 

Bọn chúng nào? Ở đây chỉ có ba người bọn họ thôi, làm gì có Bọn chúng nào.

 

Ngay lúc này, từ trong ngõ nhỏ, một đám người khác cũng xuất hiện. Trên tay bọn họ không thể thiếu vũ khí lạnh, có thanh kiếm còn dài cả mét, lưỡi kiếm cực kì sáng.

 

Bọn chúng nhìn thấy ba người họ đang đứng giữa ngõ lập tức lao nhanh tới: "Đứng lại."

 

Hạ Đình: "..."

 

Ban ngày ban mặt cầm hàng lạnh chạy ngoài đường như thế không sợ bị đồng chí cảnh sát hốt đi à?

 

Cậu thanh niên thấy đám người kia đã đuổi tới thì lại càng gấp hơn. Cậu ta đẩy hắn một cái, quát: "Mau chạy đi, tôi giữ chân bọn chúng cho."

 

Hạ Đình quan sát tình hình một chút, chậc lưỡi: "Không cần đâu."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trong-nha-co-mot-banh-bao-nho/13.html.]

Dứt lời, Hạ Đình dùng tay không bị thương ôm chặt lấy kẻ sau lưng, tay bị thương thì túm lấy cậu thanh niên kéo đi: "Cùng nhau chạy."

 

Cậu thanh niên không hiểu chuyện gì, ngơ ngác để hắn kéo cậu ta theo cùng. Bởi vì tốc độ của hắn khá chậm khi vừa phải ôm người vừa kéo theo một tên ngơ ngác nên đám người cầm hàng lạnh phía sau đuổi tới rất nhanh.

 

"Như vậy không phải cách, cậu buông tôi ra để tôi giữ chân bọn chúng cho." Cậu thanh niên vẫn chưa từ bỏ ý định xả thân cứu người, vung tay muốn thoát khỏi hắn.

 

Hạ Đình nhíu mày, vết thương hình như lại rách ra rồi. Tâm tình của hắn lập tức xấu đi, hắn đen mạnh cảnh cáo: "Ngu câm."

 

Cậu thanh niên có ý tốt đột nhiên bị kẻ lạ mặt này chửi: "..."

 

Oan quá, cậu ta chỉ là muốn hi sinh thân mình để có thể bảo vệ tổng giám đốc an toàn thôi mà. Cậu ta tốt như vậy còn bị chửi nữa... bảo bối bị tổn thương.

 

Cho dù cậu ta có nợ người lạ mặt này một lời cảm ơn đi nữa thì cậu ta cũng vẫn không thể chấp nhận việc bị chửi thế này. Càng nghĩ càng tức.

 

Hạ Đình nào rảnh quan tâm thanh niên này cảm thấy ra sao. Hắn mang theo hai người chạy tới trước một cái thùng rác, hung hăng đá đổ nó: "Còn không mau thò mặt ra giúp ông."

 

Oán linh ủy khuất trốn trong thùng rác, đến khi ngay cả ngôi nhà cuối cùng của nó cũng bị phá mất thì hoàn toàn sụp đổ. Nó hóa thành làn khói đen đặc bao vây lấy đám người đang đuổi theo họ ở phía sau.

 

"Chuyện... chuyện gì vậy?"

 

"Á, thằng chó, sao mày lại c.h.é.m tao?"

 

"A a a a đau quá, đừng c.h.é.m nữa."

 

Đám người bị khói đen bao quanh, thần trí chẳng còn tỉnh táo. Bọn chúng bắt đầu cầm vũ khí lạnh điên cuồng làm bị thương lẫn nhau.

 

Ngõ nhỏ vốn yên tĩnh bỗng tràn đầy tiếng la thất thanh. Cậu thanh niên bị Hạ Đình kéo mạnh kìm không nổi tò mò cũng muốn ngoái lại nhìn.

 

"Nếu không muốn gặp rắc rồi thì yên phận chút đi." Âm thanh lạnh lẽo của Hạ Đình vang lên trên đỉnh đầu.

Mập

 

Cậu thanh niên: "..."

 

Rốt cuộc cậu ta vừa mới cầu cứu phải thế lực nào vậy?

 

Hạ Đình mang theo hai người một trước một sau ra khỏi ngõ nhỏ, mắt thấy đám người kia không đuổi theo nữa thì mới trao trả người trên lưng cho cậu thanh niên. Lúc trao trả, hắn mới vô tình lướt qua gương mặt y lập tức nhận ra người quen.

 

Hạ Đình: "..."

 

Đệt, còn không phải tên biến thái c.h.ế.t tiệt trong nhà vệ sinh kia sao? Bây giờ ông đây mang người ném trở lại chỗ cũ thì có còn kịp không?

 

Cậu thanh niên đương nhiên không biết hai người bọn họ có quan hệ bất chính. Cậu ta mặc dù thở không ra hơi nhưng vẫn cố gắng đỡ lấy Dạ Quân, mở miệng cảm ơn hắn lần nữa: "Cảm ơn cậu đã giúp..."

 

Ánh mắt cậu chạm phải lớp băng gạc đang thấm đẫm m.á.u của hắn, tiếp tục đề nghị: "Tôi cũng mang ngài ấy tới bệnh viện, cậu có muốn đến bệnh viện cùng với tôi luôn không?"

 

Hạ Đình lịch sự từ chối: "Không cần đâu, tôi còn có việc..."

Loading...