Trong Nhà Có Một Bánh Bao Nhỏ - 12
Cập nhật lúc: 2024-12-24 11:27:38
Lượt xem: 15
Người qua đường sau khi đưa Hạ Đình vào trong hiệu thuốc thì cũng đã rời đi. Hiện tại, nơi này cũng chỉ còn nhân viên bán thuốc đang giúp hắn xử lý vết thương và nữ sinh kia mà thôi. Nhân viên bán thuốc là một phụ nữ đã kết hôn, cô ta nhìn thấy dáng vẻ đầy sắc xuân của nữ sinh thì lập tức hiểu được suy nghĩ của cô nàng.
Nhìn kỹ lại thì cậu trai này cũng rất phong độ. Người vừa đẹp lại còn có tính khí nghĩa hiệp, một nữ sinh trẻ tuổi như cô nàng thích cũng đúng thôi. Nhân viên bán thuốc cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình, tránh làm ảnh hưởng không khí của đôi trẻ.
Tô Tô đợi mãi không thấy anh đáp lại đành phải tiếp tục lên tiếng: "Em cảm ơn anh vì đã cứu em, anh có thể cho em biết tên của anh được không?"
Một đoạt hồn sư lên nhân gian để làm nhiệm vụ như hắn rất kị việc hình thành các mối quan hệ ngoài luồng. Đối với mấy yêu cầu của cô nàng, hắn chỉ có thể từ chối: "Xin lỗi, tôi không thể cho cô biết tên tôi được. Việc tôi giúp cô chặn tên cướp, tôi đã nhận lời cảm ơn của cô. Bây giờ cô có thể đi rồi."
Nữ sinh: "..."
Nhân viên bán hàng: "..."
Cậu trai này lạnh lùng quá vậy, còn không để cho con gái người ta chút mặt mũi nào.
Có lẽ nữ sinh kia cũng cảm thấy thẹn, cô lắp bắp không biết nói gì, sau khi trả tiền thuốc cho nhân viên bán hàng thì cũng viện cớ rời đi: "Em còn phải tới đồn cảnh sát để lấy lời khai, một lần nữa cảm ơn anh nhiều."
Nữ sinh xoay người rời đi không hề quay đầu lại nhìn lấy một cái. Nhân viên bán hàng lúc này cũng vừa băng bó xong cho Hạ Đình, nhịn không được mà lên tiếng bát quái: "Em dù sao cũng là con trai, không nên nói thẳng mặt con gái nhà người ta như vậy chứ!"
Hạ Đình làm như không nghe thấy, đứng dậy: "Đã băng vết thương xong rồi sao?"
"Băng... băng xong rồi, có điều chị khuyên em vẫn nên tới bệnh viện để khám, còn phải tiêm phòng uốn ván nữa."
Hạ Đình không để mấy lời dặn dò của nhân viên bán hàng vào mắt. Một khi đã đứng dậy là hắn lập tức rời đi. Hắn vẫn còn nhiều việc phải làm, chút chuyện này đã tiêu tốn quá nhiều thời gian của hắn rồi.
Hạ Đình rời khỏi tiệm thuốc, lần theo đống oán khí mỏng manh, đi vào trong một ngõ nhỏ. Trong ngõ tồi tài, trên đường còn có những ô nước nhỏ bẩn thỉu, ánh sáng mặt trời khó khăn lắm mới len được vào bên trong nhưng vẫn không thể chiếu sáng toàn bộ con ngõ.
Hắn đi tới trước một cái thùng rác, nơi oán khí nồng đậm nhất, lạnh giọng lên tiếng: "Ra đây."
Thùng rác nghe thấy tiếng của hắn run lên một cái. Oán khí bốc ra ngày càng nhiều, trong chớp mắt đã có thể vây lấy toàn bộ cơ thể của hắn. Hạ Đình hừ lạnh một tiếng, vung tay lên. Oán khí lập tức bị đánh bay ra xa, run rẩy trở về bên cạnh cái thùng rác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trong-nha-co-mot-banh-bao-nho/12.html.]
Hạ Đình không có kiên nhẫn, cất giọng một lần nữa: "Ra đây."
Lúc này, trên miệng thùng rác mới dần dần hiện lên một bóng nhỏ. Cái bóng đen chỉ lớn bằng một đứa trẻ sơ sinh, quay mặt hướng về phía hắn. Dáng vẻ của nó mười phần run sợ, khó khăn lắm mới có thể duy trì trạng thái này.
Mặc dù nó không biết cụ thể thân phận của người phía trước nhưng dựa vào khí thế của hắn, nó có thể nhận ra người này không phải kẻ có thể động vào. Chắc chắn là một quỷ thần cấp cao bên dưới địa ngục lên đây để quản chế bọn nó.
Hạ Đình nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của oán linh, chậm rãi lên tiếng: "Ngươi ở đây lâu chưa?"
Mập
Cái bóng nhỏ khẽ gật nhẹ đầu.
"Những vụ tự tử gần đây là do ngươi gây ra?"
Cái bóng nhỏ điên cuồng lắc đầu.
Đùa à, nó chỉ là một oán linh do linh hồn của những đứa trẻ sinh non rồi bị ném vào thùng rác hình thành thôi. Nó làm gì có đủ sức mạnh để gây ra nhiễu động lớn như thế chứ!
Hạ Đình quan sát hành động của oán linh cũng tin là nó không nói dối. Dù sao thì một oán linh yếu bệnh như thế này, sao có thể tác động đến tâm sinh lý của những đứa trẻ kia được.
"Ngươi ở nơi này cũng lâu rồi, có muốn trở về vòng luân hồi không?"
Oán linh lần này không đáp lại hắn ngay mà trầm mặc suy nghĩ một lúc. Có lẽ nó đang cân nhắc để đưa ra quyết định lớn nhất đời nó. Cuối cùng, nó mới khẽ gật đầu một cái. Mặc dù chấp niệm trong lòng nó vẫn chưa tan như nó quá mệt mỏi khi sống trong cảnh này rồi, nó muốn được luân hồi, nó muốn có một cuộc sống tốt đẹp như bao đứa trẻ khác. Nếu thật sự có kiếp sau, nó muốn được đầu thai vào một gia đình trọn vẹn, mẹ sẽ không cần phải vì ánh nhìn của người đời mà phá bỏ nó nữa.
"Được rồi, một lát nữa Hắc Bạch Vô Thường sẽ tới đây đưa ngươi đi."
Vẫn không thu thập được chút manh mối nào, Hạ Đình thật vọng thở dài một hơi. Đột nhiên, từ phía xa vang lên tiếng bước chân dồn dập. Con ngõ này mặc dù nhỏ những rất dài, hình như ở bên trong vẫn còn một mạng lưới những con đường như thế này nữa. Tiếng bước chân là ở phía sâu trong ngõ truyền đến.
"Mau lên, bắt hắn lại, không được để cho hắn chạy thoát."
Hạ Đình: "..."
Hôm nay xui xẻo vậy, đi đường thôi cũng gặp mấy vụ liền.