Trong Mây Có Ai - C10
Cập nhật lúc: 2024-03-19 19:31:41
Lượt xem: 160
Ta đứng ở trước mặt Từ Lưu Vân.
Sáng nay ta nhìn thấy hắn đứng trước bàn sách viết văn bia mới cho ta, từng nét từng bút quen thuộc như vậy, từ chữ viết đến hành văn, tất cả đều chứng thực rằng có thể hắn mới là người năm đó mà ta trao tình ý.
Ta cẩn thận suy nghĩ một lúc mới phát hiện rằng chữ viết của bốn vị đồng môn chúng ta đều rất giống nhau, có thể do đều tập viết bằng bảng chữ của Lục tiên sinh, chỉ là chữ của ta và Từ Lưu Vân thì càng giống nhau hơn chút.
Chẳng trách được Cố Linh Lang vô cùng thích tranh chữ của ta, ngay cả khi sắp g.i.ế.c ta đến nơi rồi vẫn muốn chà đạp kinh phật mà ta đã chép.
Được rồi, tất cả những suy nghĩ không đâu vào đâu này đều chỉ vì từ sáng sớm đến ban tối hôm nay khi hôn lễ kết thúc, ta cũng không biết nên nói gì với Từ Lưu Vân.
Lúc đó ta còn cho rằng thôi thì mình cứ trốn được bao lâu thì trốn, dù sao cũng có ai nhìn thấy ta đâu.
Bây giờ bốn mắt nhìn nhau với hắn.
Ta nên nói cái gì giờ nhỉ?
Ta không biết.
Hệt như một câu nói ta đã từng nghe, "Im lặng nhìn nhau, chan chứa lệ hai hàng*".
[*Tương cố vô ngôn, duy hữu lệ thiên hành: Tô Thức năm 19 tuổi lấy người vợ đầu là bà Vương Phất 王弗 16 tuổi. Bà mất năm 27 tuổi ở Tứ Xuyên. Mười năm sau, lúc đang làm quan ở Sơn Đông, Tô Thức nằm mơ thấy người vợ xưa. Ông tỉnh dậy làm bài từ này để tế vợ. Đây là lần đầu tiên một bài văn tế được làm theo thể từ. Ông dùng chữ chân phác minh bạch, được người đời truyền tụng.]
Cuối cùng vẫn là Từ Lưu Vân phá vỡ yên lặng, hắn nói: "Hôm nay là ngày đại hỉ của chúng ta, A Dao, lần đầu tiên ta gặp nàng vào năm đó thì ta đã cảm thấy đây không hổ là cô nương được tiên sinh khích lệ."
"Sau đó ta cứ nghĩ đi nghĩ lại mãi, vẫn không nhịn được viết cho nàng một bức thư."
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
Hắn không đề cập tới những năm giữa chừng mà chúng ta đã bỏ lỡ nhau kia, như thể câu chuyện của Từ Lưu Vân và Lâm Thư Dao đã từ bức từ thứ hai mươi tư ấy đi thẳng tới ngày hôm nay.
Ta cười nói đúng vậy.
Ta thật sự hy vọng trên mặt của linh hồn có thể hiện chút huyết sắc, để trông ta càng giống một tân nương mới gả.
Cố Linh Lang sẽ bị hành hình vào ba ngày sau.
Ở bên ngoài tội danh của y là cấu kết với thái tử mưu toan tạo phản. Chân tướng ở Giang Nam vĩnh viễn sẽ bị chôn ở Giang Nam, hoặc có lẽ nó sẽ có thể xuất hiện trong một trang sách sử nào đó ở đời sau.
Nhưng những thứ này đều không liên quan gì đến ta, bản thân ta đã dùng toàn lực để những người có tội phải nhận được nghiêm trị thích đáng. Như vậy ta cũng đã thỏa mãn rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trong-may-co-ai/c10.html.]
Ta không phụ công ơn dạy dỗ của Lục tiên sinh, cũng không phụ tín niệm của bản thân mình.
Cho nên trong ba ngày này ta chỉ là A Dao của Từ Lưu Vân, chỉ là phu nhân của hắn mà thôi.
Thật ra sau đêm đó Từ Lưu Vân đã không thể nhìn và cũng chẳng thể nghe thấy lời ta nói nữa, nhưng hắn vẫn luôn bảo rằng ta đến gần hắn một chút nữa đi.
Hắn nói, A Dao, ta cảm nhận được nàng.
Ta một bên chế giễu hắn, một bên giơ tay đặt lên cổ hắn, nhìn da thịt của hắn bị rét lạnh đến nổi cả da gà.
Chỉ là mấy hôm nay Từ Lưu Vân cứ mãi bị người khác dùng ánh mắt lo lắng để quan sát, trong mắt bọn họ, có lẽ hắn đã điên rồi, không ngừng lẩm bẩm thì thầm với khoảng không trống rỗng.
Ngày Cố Linh Lang bị hành hình, trời nắng chói chang.
Sức mạnh vẫn luôn giam cầm ta đột nhiên biến mất, ta có thể đi tới pháp trường.
Từ Lưu Vân thỉnh chỉ làm phán quan, ta không biết hắn có cảm giác gì với kết cục của Cố Linh Lang, nhưng trên mặt hắn không hề có biểu cảm nào.
Ngược lại thì Cố Linh Lang vẫn cứ si ngốc nhìn về phía hắn.
Lúc d.a.o trảm rơi xuống, nét mặt của Cố Linh Lang dần trở nên hoảng sợ, câu cuối cùng hắn để lại là: "Lâm Thư Dao?!"
Thật tốt quá, khoảnh khắc cuối cùng hắn nhìn thấy ta đang đứng sau lưng Từ Lưu Vân.
Tầm mắt của ta dần trở nên mơ hồ, ta biết chấp niệm cuối cùng của mình trên cõi đời này đã biến mất, đã đến lúc ta nên rời khỏi.
Ta dùng hết sức lực chạm vào cổ của Từ Lưu Vân, không biết hắn còn có thể cảm nhận được chút rét lạnh nào không.
Ta có lỗi với hắn, nhưng ta chỉ có thể làm như vậy mà thôi.
Giống như khi đó hắn ngồi khóc trước mộ phần của ta, mà ta lại chẳng thể giúp hắn lau nước mắt vậy.
Thật sự là âm dương cách biệt, thân bất do kỷ.
Vậy nên, tạm biệt nhé, Từ Lưu Vân.
Cảm ơn vì người mà ta yêu đã là chàng.
Chỉ tiếc là, chàng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ ta mang mũ phượng khăn quàng vai.