Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trống Da Người - Chương 8

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-04-12 19:34:18
Lượt xem: 235

Ban đêm, hoàng thượng lại lật thẻ bài của ta.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Ta thở dài, bảo A Tự ngâm một ấm trà lài, nhuận nhuận cổ họng.

Lúc giày vàng của hoàng thượng tiến vào, ta vừa nuốt xong một chén trà xuống bụng.

"Thiếp thân tham kiến hoàng thượng."

Tạ Thừa Ngật nâng ta dậy, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh.

"Cổ họng tốt hơn chút nào chưa?"

Ta sửng sốt một chút, không ngờ hắn lại để tâm.

"Bẩm hoàng thượng, thiếp thân đỡ hơn nhiều rồi, tạ hoàng thượng nhớ mong."

Tạ Thừa Ngật tự rót cho mình một cốc trà, nhấp một ngụm liền nhíu mày.

"Trà này...bỏ đi, chỗ trẫm có trà tiến cống, nàng đều lấy cả đi."

Ta cúi đầu không dám nhìn hắn:

"Hoàng thượng, thiếp thân chỉ là muốn dưỡng cổ họng, không phân biệt tốt xấu, chớ để lãng phí mới đúng."

Tạ Thừa Ngật không uống loại trà kia nữa, đẩy ra xa một chút:

"Chính là cho nàng, không cần nói nhiều nữa."

"Trẫm vẫn chưa dùng bữa, truyền thiện đi."

Đợi Tạ Thừa Ngật ăn xong từng bát từng bát được mang lên xong, ta mới biết bình thường ta ăn đó đều chỉ là biểu diễn mà thôi.

Kinh ngạc và hâm mộ trong mắt ta không thể giấu được, khiến cho Tạ Thừa Ngật liếc mắt.

"Sao nào, bình thường Ngự Thiện Phòng thiếu đồ ăn của nàng sao?"

Ta lắc lắc đầu: "Không phải, là do thiếp thân ăn rất ít."

Trước mặt ta đặt một đôi đũa ngọc, hoa văn tinh xảo phức tạp.

Tạ Thừa Ngật gắp cho ta một miếng rau: "Ăn thanh đạm một chút, tốt cho cổ họng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trong-da-nguoi/chuong-8.html.]

Ta gật đầu, Ngự thiện phòng này quả nhiên nhìn người, rau của hoàng thượng cũng đều là mỹ vị khác.

Ta lại không nhịn được, ăn thêm không ít.

Tốt rồi, ăn no đến nỗi không động đậy nổi.

Tạ Thừa Ngật cười khẽ một tiếng:

"Dáng vẻ này của nàng giống như chưa từng ăn cơm vậy."

Ta vô cùng xấu hổ: "Nhìn thấy hoàng thượng liền kích động, không quản nổi miệng mình."

Tạ Thừa Ngật đứng dậy: "Đi thôi, dẫn nàng đi tiêu thực."

Ta càng xấu hổ hơn.

Nhưng viện tử này của ta mới bao lớn chứ, đi một vòng liền đến cuối rồi.

Tạ Thừa Ngật dứt khoát dừng lại, nhìn gốc cây xuất thần.

"Trẫm từng nói, nàng rất giống một người, còn nhớ không?"

Ta gật đầu.

Hắn lại tiếp tục thất thần, bắt đầu tự biên tự diễn nói:

"Nàng thích ca hát, giống như nàng vậy, trẫm quen biết nàng ấy ba năm có thừa, có lẽ vị trí hoàng phi sẽ là của nàng ấy, nhưng mà…”

Ta không nói gì, làm một người nghe ngoan ngoãn.

"Nàng ấy chết rồi, chết vì tranh đấu giữa nữ nhân."

"Phụ hoàng ép ta cưới nàng, cưới nữ nhân ác độc kia, nàng ta một lòng chỉ muốn tranh sủng, ép nàng ấy vào chỗ chết."

"Lăng trì treo cổ, cho dù là khổ hình cũng không bằng phương thức như vậy."

Trong mắt Tạ Thừa Ngật lóe lên 1 tia thù hận.

"Vì vậy, ta liền để nàng ta cũng lựa chọn kiểu chết này, chỉ có điều không để nàng ta chết thống khoái như vậy mà thôi."

Ta co rúm một chút.

Nam nhân này cũng rất độc ác. 

Loading...