TRỞ VỀ - CHƯƠNG 7
Cập nhật lúc: 2024-08-18 12:46:48
Lượt xem: 542
7
“Cô và bọn họ trả giá không cân xứng, cô đã đối xử quá tốt với họ, bây giờ cô càng làm khó họ thì điểm tích lũy thu hồi càng nhiều, cũng sẽ gây phản ứng ngược lại cho họ, điểm tích lũy nhận được từ phản ứng ngược cũng khá đáng kể.”
“Nhưng cô có nỡ không?”
Tôi không có gì để không nỡ cả.
Tôi đã có can đảm để ở lại đây, thì cũng có dũng khí thu hồi lại tất cả những gì tôi đã cho họ.
Tôi để lại vài bộ quần áo thường mặc, còn tất cả trang sức đắt tiền, túi xách, quần áo cao cấp đều bán hết.
Số tiền bán được tôi gửi vào một tài khoản ngân hàng, chuẩn bị đến lúc đó sẽ quyên góp toàn bộ cho Quỹ Nhi Đồng.
Tôi có 24% cổ phần công ty của Thẩm Hoặc, tôi cũng đã bán hết, còn về việc Thẩm Hoặc sẽ gặp khó khăn gì.
Đó không phải là điều tôi quan tâm.
Khi Thẩm Hoặc tức giận trở về, tôi ngồi trên ghế sofa uống trà.
Hương trà thơm nồng, vị rất ngon.
“Nếu em thiếu tiền thì nói với anh, tại sao không thông qua anh đã bán hết cổ phần của công ty...”
Khi Thẩm Hoặc ném hợp đồng xuống bàn, tôi cũng đẩy một bản hợp đồng sang, cắt ngang lời anh ta.
“Thẩm Hoặc.”
Đó là một đơn ly hôn.
Thẩm Hoặc lập tức như một con gà bị bóp cổ, nhìn vào đơn ly hôn trên bàn không tin nổi mà hỏi.
“Em điên rồi sao?”
Anh ta xé đơn ly hôn, lạnh lùng nói.
“Chi Chi, nếu em muốn dùng cách này để gây chuyện vô lý, thì em quá trẻ con rồi.”
Trong lòng tôi vẫn còn đau đớn, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn anh ta, tôi không nhịn được mà bật cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tro-ve/chuong-7.html.]
“Sao vậy Thẩm Hoặc, tôi nhường chỗ cho cô Túy Túy của anh, anh không vui sao?”
Nhưng anh ta không cười, mặt tối sầm lại nhìn tôi, đầy vẻ trách móc.
“Anh và Hồ Túy không như em nghĩ đâu, cô ấy chỉ là một người không nơi nương tựa, anh giúp cô ấy một chút thì em không thể bớt nhỏ nhen được sao?”
Tôi cười to hơn, cười ra cả nước mắt.
“Anh giúp cô ấy? Giúp đến cả lên giường của chúng ta? Có ai giúp người khác như anh không, Thẩm Hoặc?”
Trong điện thoại của tôi có video mà Hồ Túy gửi.
Chồng tôi dẫn cô ta lên giường của chúng tôi.
Thẩm Hoặc ngủ say sưa, làn da trần trụi của anh ta bị bao phủ bởi một bàn tay trắng trẻo, còn đằng sau lưng anh ta, là bức ảnh cưới của chúng tôi.
Tôi không biết họ đã làm vậy dưới mắt tôi như thế nào, cũng không biết tại sao Thẩm Hoặc lại muốn sỉ nhục tôi như vậy.
Nhưng bây giờ những điều đó không còn quan trọng nữa.
Tôi hít một hơi sâu, giọng nói đầy nghiêm túc: “Tôi nói ly hôn không phải là trò đùa, anh suy nghĩ kỹ rồi chúng ta ly hôn.”
“Đừng đùa nữa, Chi Chi.”
Thẩm Hoặc nắm chặt vai tôi, các khớp ngón tay siết chặt vào da thịt tôi, đau nhói.
Anh ta ngoan cố không chịu đồng ý.
“Em rời xa anh thì còn có thể đi đâu? Ở thế giới này chúng ta chính là tất cả của em, em đã không còn cách nào...”
“Tôi đã không còn cách nào để quay về, phải không?”
Tôi khẽ cười, trong mắt đầy sự chế nhạo.
“Tôi đã nói rằng tôi không thể quay về sao, Thẩm Hoặc?”
“...Ý em là gì?”