Trở Về 30 Năm Trước, Chồng Con Tôi Người Chec Kẻ Tàn Tật - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-03-26 01:35:13
Lượt xem: 5,724
Thấy tôi sắt đá vô tình, thằng tư đứng dậy, hung hăng trừng mắt nhìn tôi.
"Được lắm! Sớm biết bà ác độc đến mức thấy con mình gặp nạn cũng không cứu, thì trước đây đáng lẽ nên để ba tôi đánh c.h.ế.t bà đi cho rồi!"
Nói xong, nó đội mưa, phẫn nộ bỏ đi.
Sau khi nó rời khỏi, tôi hỏi nhân viên an ninh vì sao không thấy Lý Thiết Sinh đâu.
Người đó nói rằng một tuần trước, Lý Thiết Sinh bị đuổi khỏi căn cứ vì quấy rối nữ huấn luyện viên.
Về sau, tôi nghe người trong làng kể lại, trận ẩu đả đêm đó vô cùng dữ dội.
Hóa ra, mối tình đầu của thằng cả, Lan Lan vẫn luôn có một người bạn trai ngoài trường. Khi biết bạn gái mình bị thằng cả làm cho có thai, gã ta tức giận, liền xách d.a.o đến tận nhà.
Không ngờ, trong nhà lại còn có thằng hai và thằng ba, những kẻ vốn là đối thủ cướp bóc của gã.
Hai bên lao vào c.h.é.m g.i.ế.c không chút khoan nhượng.
Thằng cả bị chặt đứt tay phải, từ nay không thể cầm bút được nữa. Thằng hai bị chọc mù một con mắt. Thằng ba bị c.h.é.m què một chân.
Kẻ may mắn nhất là thằng tư, trốn trong chuồng gà nên thoát nạn.
Khi nghe những chuyện này, tôi vẫn không kìm được mà thấy đau lòng.
Dẫu gì cũng là m.á.u mủ ruột rà, sao có thể không xót cho được?
Nhưng nghĩ đến những gì bọn chúng đã đối xử với tôi, tôi chỉ cảm thấy chua xót mà thôi.
Dốc hết lòng hết dạ chưa chắc đã có kết cục tốt đẹp. Kiếp trước, tôi dành trọn một đời để yêu thương bọn chúng, cuối cùng ngay cả một phần mộ cũng không được sắp xếp đàng hoàng. Kiếp này, tôi còn lo nghĩ nhiều như vậy làm gì?
11
Vào ngày giỗ ba mẹ, tôi quay trở lại làng.
Không ngờ, Lý Thiết Sinh luôn trốn tránh tôi lại đang đợi trước mộ phần của họ.
Hắn ta rách rưới, tiều tụy đến mức nếu không nhìn kỹ, hoàn toàn không thể nhận ra dáng vẻ ban đầu. Ai không biết còn tưởng hắn là một lão ăn mày sống lang thang.
Thấy tôi đến, hắn đưa tay cào mái tóc vàng khô, rối bù vì bết dính, bật cười tự giễu.
Sau đó, hắn nhìn tôi, ánh mắt sâu xa:
"Trần Tú Hoa, kiếp này bà đang tính sổ kiếp trước với ba con chúng tôi, đúng không?"
Nghe vậy, bàn tay tôi khẽ run lên khi đang châm lửa đốt giấy tiền vàng mã.
Mọi thứ đều không lọt qua ánh mắt Lý Thiết Sinh.
Tôi không thừa nhận, cũng chẳng phủ nhận.
"Có hay không cũng chẳng quan trọng. Dù sao thì chính ông đã đòi ly hôn, cũng là ông nhất quyết không chịu đăng ký kết hôn ngay từ đầu. Giờ nói những chuyện này còn có ý nghĩa gì?"
Tôi ném hết đống tiền giấy mang theo vào lửa.
Khi đứng dậy, tôi nhìn thấy bên cạnh đã xuất hiện bốn người.
Những đứa con tôi từng yêu thương như trân bảo, giờ đây kẻ thì tàn tật, kẻ thì què quặt.
Bọn chúng từng là những học sinh ưu tú, biết lễ nghĩa; từng là những kỹ thuật viên lành nghề, là những học giả có chút thành tựu. Vậy mà bây giờ, kẻ mù, kẻ què, kẻ phế, ngay cả đứa nhỏ nhất, thằng tư cũng phải gánh vác cả gia đình trên vai.
"Ông còn tìm bà ta làm gì?"
Thằng tư trừng mắt nhìn Lý Thiết Sinh, giọng đầy oán hận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tro-ve-30-nam-truoc-chong-con-toi-nguoi-chec-ke-tan-tat/chuong-8.html.]
"Nếu không phải bà ta bỏ mặc chúng ta, làm sao chúng ta lại thành ra thế này?"
Tôi nhìn sang ba đứa con còn lại. Ánh mắt bọn chúng nhìn tôi cũng tràn đầy căm hận.
Tôi tức đến bật cười.
Tôi chỉ tay vào mũi từng đứa mà mắng xối xả.
"Tôi hỏi các cậu, tôi có ép các cậu đi cướp bóc, đánh nhau không?"
"Tự mình không chịu đi đường ngay lối thẳng, lại đổ lỗi cho người khác? Không biết cách làm người, thì xã hội sẽ dạy cho các cậu nên người!"
Tôi không dừng lại lâu, hôm đó lập tức trở về căn cứ.
Nửa năm sau, tin dữ về Lý Thiết Sinh truyền đến.
Người trong làng kể lại rằng, từ sau khi tôi rời khỏi làng sau ngày viếng mộ ba mẹ, Lý Thiết Sinh hoàn toàn phát điên.
Hắn suốt ngày lẩm bẩm nói mình từng là quan chỉ huy của căn cứ, nói mình có hai người vợ.
Còn nói năm đứa con trai của mình đứa nào cũng tài giỏi, hiếu thảo.
Nhưng trên thực tế, hắn chẳng hề đoái hoài đến chuyện trong nhà, mọi thứ đều dựa vào mấy đứa con nhặt rác, làm thuê kiếm từng đồng bạc lẻ để cầm cự qua ngày.
Vậy mà hắn chẳng những không giúp đỡ, mà còn ngày ngày chìm trong men rượu.
Mỗi ngày đều say bí tỉ, không có tiền mua rượu thì đi vay mượn khắp nơi.
Cuối cùng, trong một lần say xỉn, hắn ngã xuống con mương rồi c.h.ế.t đuối.
Nhưng tôi biết rõ, Lý Thiết Sinh căn bản không hề biết con đường đó, lại càng không thể nào đi ngang qua đó được.
Bởi vì con đường dẫn ra con mương ấy, tôi chỉ từng dẫn thằng tư đi qua mà thôi.
Đêm ba mươi Tết năm ấy, ở quê nhà xảy ra một vụ án kinh hoàng.
Một nữ sinh cấp hai bị ba nam sinh kéo vào rừng cây nhỏ, sát hại một cách tàn nhẫn.
Có nhân chứng nhìn thấy, trong số ba hung thủ, kẻ nhỏ tuổi nhất vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Cảnh sát công bố thông tin rằng kẻ gây án thuận tay trái.
Chỉ cần liếc qua tờ báo, tôi đã biết hung thủ là ai.
Ba ngày sau, ba đứa con trai của Lý Thiết Sinh bị đưa vào trại cải tạo thiếu niên.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Chúng vô số lần cầu xin giám thị cho gặp tôi, nhưng tôi lạnh lùng từ chối tất cả.
Không gặp được tôi, chúng bắt đầu viết thư, nhưng từng lá thư tôi đều không mở ra, trực tiếp đốt thành tro.
Kiếp này, không có sự hy sinh và nâng đỡ của tôi, bốn ba con bọn họ vẫn bước lên con đường vốn dĩ thuộc về mình.
Mà con đường đó, cũng là do chúng tự chọn.
Tốt hay xấu, không thể trách người khác.
Ánh nắng mùa xuân xuyên qua cửa sổ, năm này qua năm khác.
Tôi tin rằng cuộc đời rực rỡ của mình, cũng sẽ ngày càng tươi đẹp, hết năm này đến năm khác.
Hết.