Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỞ LẠI CAO TRUNG TÌM TIỂU BÉO - CHƯƠNG 7

Cập nhật lúc: 2024-12-28 10:27:02
Lượt xem: 557

Tôi lo lắng chút tự tin nhỏ nhoi mà tôi vừa mới vun đắp cho cậu ấy sẽ bị Giang Thiến Thiến dập tắt.

Liền không chút lưu tình nói: “Giang Thiến Thiến, cậu nói tớ chép bài, chẳng qua là vì tớ tiến bộ 200 bậc, còn cậu lại tụt xuống vị trí thứ ba từ dưới lên, cậu đang sợ hãi vì sự kém cỏi của bản thân, không thể trút bỏ được cảm xúc ghen tị, tớ hiểu nhưng không chấp nhận, thừa nhận người khác giỏi hơn mình khó đến vậy sao? Nhớ kỹ, tùy tiện nói xấu người khác sẽ không khiến cậu trở nên tốt đẹp hơn, mà chỉ b ộc lộ sự xấu xí trong tâm hồn cậu thôi.”

Giang Thiến Thiến bị tôi nói trúng tim đen, che mặt khóc lóc chạy ra khỏi lớp.

Tôi đắc ý nhướng mày với Thời Hữu Lễ, sắc mặt vừa mới bình thường trở lại của cậu ấy lại đỏ bừng.

Tôi vừa định ngồi xuống ôn tập thì Phụ Trạch không biết từ đâu chạy ra.

Cậu ta không nói không rằng kéo tay tôi: “Tăng Du, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

Cậu ta kéo tôi ra ban công, tôi mất kiên nhẫn hất tay cậu ta ra: “Làm gì? Thay mặt bạn gái cậu đến dạy dỗ tớ à?”

“Giang Thiến Thiến không phải bạn gái tớ, Tăng Du, cậu đừng nói bừa.” Phụ Trạch cau mày nói.

“Không phải bạn gái cậu, vậy cậu tìm tớ làm gì?”

Phụ Trạch tiến lại gần tôi vài bước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mắt tôi: “Tăng Du, cậu và Thời Hữu Lễ đang quen nhau à?”

“Liên quan gì đến cậu?” Tôi trợn mắt.

“Tớ nghe người ta nói, hai người suốt ngày chạy đến thư viện thành phố hẹn hò. Tăng Du, cậu không phải thật sự thích cái bánh bao hấp kia chứ?”

“Nhà cậu không có bàn chải đánh răng, cũng chẳng có chổi cọ bồn cầu à? Miệng thúi quá!”

“Được rồi được rồi, tớ rút lại lời vừa nói, nhưng mà Tăng Du, cậu có biết gia đình Thời Hữu Lễ thế nào không? Sao cậu lại thích cậu ta?”

“Nhà cậu ta thế nào?” Tôi lập tức hứng thú.

Nhìn thấy phản ứng của tôi, Phụ Trạch thở phào nhẹ nhõm, thong thả nói: “Bố mẹ Thời Hữu Lễ ly hôn từ sớm, bỏ mặc cậu ta cho bảo mẫu, kết quả là bảo mẫu lén cho cậu ta ăn hormone tăng trưởng, biến Thời Hữu Lễ thành cái dạng này. Bố cậu ta tức giận đến mức c.h.é.m bảo mẫu, ngồi tù mấy năm mới ra. Vì vậy, Thời Hữu Lễ không chỉ sức khỏe kém mà tâm lý cũng không bình thường, nhà cậu ta còn có gen bạo lực nữa!”

Phụ Trạch nói rất nghiêm túc, như thể chuyện đó là thật.

Tim tôi chợt thắt lại.

Tôi nhớ đến sự im lặng ít nói của Thời Hữu Lễ, sự dè dặt, tự ti và nhạy cảm của cậu ấy.

Hóa ra cậu ấy có một tuổi thơ không mấy tốt đẹp.

“Tăng Du, biết gia đình Thời Hữu Lễ tệ hại như vậy, cậu còn dám ở bên cậu ta sao?”

“Dám! Thời Hữu Lễ là người tốt, cậu ấy học giỏi, tốt bụng, biết suy nghĩ cho người khác, đối xử chân thành, tâm hồn trong sáng, tớ rất tự hào khi được làm bạn với một người như vậy!”

“Tăng Du, cậu có phải bị cái bánh bao hấp kia tẩy não rồi không? Cậu ta chỉ là một tên mọt sách, ngoài việc học ra thì chẳng biết làm gì cả! Đồ cứng đầu như cậu ta, đọc nhiều sách như vậy thì có ích gì, sau này chỉ có thể làm một nhân viên quèn, mặc người ta sai bảo!” Nói đến chỗ kích động, Phụ Trạch lộ ra vẻ mặt tự mãn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tro-lai-cao-trung-tim-tieu-beo/chuong-7.html.]

“Tăng Du, cậu đừng qua lại với cậu ta nữa. Tớ…” Phụ Trạch ấp úng nói, “Chúng ta có thể thử xem. Trước đây cậu cứ suốt ngày vây quanh tớ, tớ thấy phiền. Nhưng gần đây cậu không tìm tớ nữa, tớ lại cảm thấy như thiếu thiếu gì đó, Tăng Du, có lẽ tớ cũng thích cậu.”

Phụ Trạch nói ra những lời này, ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn tôi.

Nếu là tôi của kiếp trước, nghe được những lời này, dù có bảo tôi c.h.ế.t ngay lập tức, tôi cũng sẽ không do dự.

Nhưng bây giờ, lời nói của cậu ta chỉ khiến tôi nổi da gà.

“Bớt diễn trò đi! Còn tưởng mình là vạn người mê nữa cơ đấy! Chị đây bây giờ là “đại mỹ nhân học thức”, trong mắt chị, cậu chẳng là cái thá gì cả!”

“Tăng Du, cậu…” Phụ Trạch tức giận đến mức đỏ hoe cả mắt.

Nhưng tôi không có thời gian xem cậu ta rèn luyện kỹ năng diễn xuất, tôi còn phải tranh thủ ôn tập nữa!

Lúc xuống cầu thang, hình như tôi thấy một cái bóng to béo vụt qua ở góc rẽ.

Buổi tối, sau khi Thời Hữu Lễ chạy bộ xong, lúc hai chúng tôi đang đợi xe buýt cùng nhau, trời đổ mưa phùn.

Tôi đưa tay che những hạt mưa bay vào mặt.

Đột nhiên, một tấm màn che xuất hiện trên đỉnh đầu.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn.

Thời Hữu Lễ không biết từ lúc nào đã cởi chiếc áo khoác đồng phục rộng thùng thình của mình ra, che cho tôi một khoảng trời.

“Thời Hữu Lễ, áo khoác của cậu to quá!”

Thời Hữu Lễ ngượng ngùng quay mặt đi, vẻ mặt lúng túng.

“Tăng Du.” Cậu ấy đột nhiên gọi tôi.

“Sao vậy?”

“Chính là, thật ra bố tớ cũng khá đẹp trai, mẹ tớ cũng rất xinh đẹp.” Thời Hữu Lễ đột nhiên nói một câu chẳng ăn nhập gì cả.

“Hả?” Tôi nhất thời không hiểu, ngẩng đầu nhìn dái tai đỏ ừ ừng của Thời Hữu Lễ.

Mặt Thời Hữu Lễ càng đỏ hơn, cậu ấy luống cuống quay mặt đi: “Ý tớ là, biết đâu sau khi tớ giảm cân xong, cũng sẽ không xấu xí nữa.”

“Thời Hữu Lễ, cậu thật sự giống như một đứa trẻ, vừa ngây thơ vừa đáng yêu.”

Thời Hữu Lễ chớp chớp mắt, xấu hổ cúi đầu.

 

Loading...