Trò Chơi Nuôi Con - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-12-13 21:25:11
Lượt xem: 1,880
5.
[Đã nạp 648 tệ]
[Đã nạp 648 tệ]
[Đã nạp 648 tệ]
...
Tôi của ngày xưa nói chỉ nạp 6 tệ đã không còn tồn tại nữa, bây giờ tôi đã có thể nạp liền mười lần 648 tệ mà mặt không đổi sắc.
Chỉ để cho An An có một môi trường sống tốt hơn.
Điên rồi, tôi thực sự điên rồi, vì một nhân vật ảo.
Nhà gỗ đã được thay thế bằng một sân vườn ấm áp, trước cửa còn có một cái giếng nước nhỏ.
Như vậy An An sẽ không phải chạy xa ra ngoài xách nước mỗi ngày nữa, mấy hôm trước tôi dậy đi vệ sinh lúc nửa đêm, trong cơn mơ màng đã liếc nhìn điện thoại.
Thấy hiển thị An An đang ra ngoài, nửa đêm nửa hôm ra ngoài làm gì?
Tôi tỉnh táo hơn một chút, lại mở khóa một phần bản đồ, đi theo An An.
Phát hiện An An đang vất vả xách nước, trời đông giá rét, chỉ có nơi cách nhà rất xa mới có một cái giếng nhỏ chưa đóng băng.
Tôi không làm gì cả, chỉ dùng góc nhìn đi theo An An.
Sau khi xách nước về nhà, An An rửa mặt trước tiên, rồi lại lấy một miếng vải rách lau người.
Trên đỉnh đầu lại hiện lên bong bóng thoại thể hiện tiếng lòng của cậu bé: “Chỉ cần An An sạch sẽ, mẹ sẽ luôn ở bên An An đúng không?”
Tôi không biết tiếng lòng này từ đâu mà có, tôi chưa từng thể hiện cảm xúc không thích An An hay gì cả.
Tại sao lại sợ bị bỏ rơi như vậy?
Chưa kịp nghĩ ra thì cơn buồn ngủ đã ập đến, thế là hôm đó tôi ngủ quên luôn với chiếc điện thoại trên tay.
Tỉnh dậy, tôi vẫn không quên mua cho An An một cái đèn bàn, sắm thêm một cái giá sách.
Trên giá sách chất đầy đủ loại sách, chỉ riêng số sách này đã tốn của tôi hơn một nghìn tệ.
Phải nói là giá cả trong trò chơi này thực sự hơi cao.
Bảng vẽ, màu vẽ, đủ loại quần áo, còn có cả đồ ăn vặt mà trẻ em ở độ tuổi này thích nhất, tôi cũng nhét đầy một tủ.
Nhà của An An ngày càng đẹp hơn, so với lúc ban đầu quả thực là một trời một vực.
Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.
Hình ảnh của An An cũng ngày càng hoàn thiện, so với những món đồ nội thất được tạo thành từ những đường nét đơn giản khác thì đã có thể coi là một nhân vật nhỏ nhắn tinh xảo rồi.
Mắt cũng không còn là mắt chấm bi nữa.
Mà trở nên có thần và linh hoạt, như thể có thể cảm nhận được sự biến đổi cảm xúc của cậu bé qua màn hình trò chơi.
Tóc của An An cũng trở nên mềm mại và có kết cấu, nhẹ nhàng đung đưa theo từng cử động của cậu bé, như có làn gió nhẹ thoảng qua.
Chiếc khăn quàng cổ màu đỏ tươi quấn quanh cổ cậu bé, khiến làn da cậu bé càng thêm trắng nõn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tro-choi-nuoi-con/chuong-5.html.]
Lúc này, hai bàn tay chắp lại của cậu bé mở ra, một bông hoa nhỏ xinh hiện ra trong lòng bàn tay.
Mấy ngày nay, An An cứ đều đặn mỗi ngày tặng tôi một bông hoa, đếm sơ sơ trong ba lô đã có hơn chục bông rồi.
Tôi chạm vào đầu An An, nhận lấy bông hoa, An An cong môi cười.
Lúc này, app hiện lên một ưu đãi có thời hạn: [Chỉ với 648 tệ! Học tập ủy thác, để con bạn không còn nhàm chán!]
Đây là lớp học năng khiếu à? Làm cứ như đang nuôi con thật vậy.
Tôi gạt cửa sổ bật lên sang một bên, liếc nhìn An An.
An An lại ngồi vào bàn học vẽ tranh.
Tôi không khỏi suy nghĩ, trẻ con ở độ tuổi này cứ ru rú trong nhà có phải là không tốt lắm không? Nhìn lớp học năng khiếu, tôi thấy lòng ngứa ngáy.
Các loại môn học năng khiếu khiến tôi hoa cả mắt.
Trước đây cũng không phải là chưa từng chơi trò chơi nuôi dưỡng kiểu này, dù sao cũng không có tình cảm gì với nhân vật nhỏ trong trò chơi, nên tôi cứ xếp đầy lịch học cho chúng.
Sau đó, nhân vật nhỏ trong trò chơi sẽ bị giảm điểm tâm trạng hoặc bị ốm.
Đến lượt An An, tôi đột nhiên không muốn xếp hết tất cả các lớp học một cách vô tri vô giác nữa.
Tôi muốn hỏi ý kiến của An An.
Nhưng làm sao tôi có thể giao tiếp với cậu bé được? Thực sự có thể giao tiếp được sao? An An cũng chỉ là một nhân vật ảo thôi mà, phải không?
An An đang vẽ tranh, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía màn hình.
Chết tiệt, lại nữa rồi, cảm giác trống rỗng và hoang mang khó tả đó lại ập đến.
Tôi chỉ có thể ép bản thân không được nghĩ lung tung, rồi thử kéo cái poster trong cửa sổ bật lên ra cho An An xem.
May mắn là tôi đã thành công.
An An rất thông minh, cậu bé cầm tờ quảng cáo lớp học năng khiếu nhìn một chút là hiểu ý tôi ngay.
Cậu bé suy nghĩ một lúc, rồi vẽ một vòng tròn vào mục “Lập trình máy tính”, lại còn dùng bút viết gì đó.
Sau đó, cậu bé nhặt xấp tranh không biết đã vẽ xong từ lúc nào cùng với tờ quảng cáo, đứng trước màn hình, mỉm cười đưa cho tôi.
...
Cứ như thể thực sự muốn đưa cho tôi vậy.
Tôi nhận lấy tờ quảng cáo và tranh vẽ, phát hiện trên tờ quảng cáo có viết một dòng chữ: “Mẹ ơi, hãy bán những bức tranh này đi.”
Tôi sững người, hóa ra An An biết...
Nhưng nếu đăng ký lớp lập trình máy tính thì có phải nên mua cho An An một cái máy tính không? Không biết những bức tranh này có thể bán được bao nhiêu tiền.
Tôi bán hết số tranh trong một hơi, [Alipay nhận được 30.000 tệ!]
Tôi lại vội vàng lướt qua giao diện cửa hàng, mua cho An An một cái máy tính cấu hình khá tốt.
Cuối cùng đăng ký cho cậu bé lớp học lập trình.