Trò Chơi Nuôi Con - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-12-13 21:25:10
Lượt xem: 1,675
Căn nhà xiêu vẹo được tân trang lại thành một căn nhà gỗ nhỏ gọn gàng sạch sẽ, vì trời tuyết nên tôi còn đặt thêm một chiếc lò sưởi trong nhà.
Khoảnh khắc ngọn lửa ấm áp bùng lên, An An cũng thay quần áo xong.
Cậu bé đứng dậy xoay hai vòng như một chú chim cánh cụt nhỏ, chiếc áo len và khăn quàng cổ mới tinh che gần hết khuôn mặt cậu.
Nhưng vẫn có thể nhìn ra cậu bé rất vui, vì chỏm tóc trên đầu An An lắc lư vài cái.
Thậm chí trên đầu còn hiện lên một cái bong bóng thoại [ヾ(✿゚▽゚) ノ]
Nhưng qua đó, tôi phát hiện ra trước đó đúng là không phải ảo giác của tôi.
Hình ảnh của An An quả thực đang dần hoàn thiện, lần này tôi có thể thấy màu sắc trên người cậu bé vốn hơi xám xịt đã trở nên tươi sáng hơn.
...
Nhận được tờ giấy viết "Chúc mẹ ngủ ngon" một lần nữa, tôi khẽ nói.
Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.
Chúc ngủ ngon, An An.
4.
Hôm nay là cuối tuần, không phải đi làm, tôi mở app như thường lệ, nhưng phát hiện An An không có ở nhà.
Nhưng tôi không lo lắng lắm, vì tôi biết với tính cách của An An, nhất định cậu bé sẽ để lại gì đó cho tôi.
Quả nhiên, tôi nhìn xung quanh, thấy trên bàn học có một bức tranh dang dở, bên cạnh không chỉ có một tờ giấy mà còn có một bông hoa tươi mới hái.
Tôi bấm vào tờ giấy trước, trên đó viết——Mẹ, con đi tìm một chút linh cảm, sẽ về hơi muộn.
Tôi không khỏi mỉm cười, cậu nhóc này ngày càng có chủ kiến riêng.
Tôi lại bấm vào bông hoa, 【Nhận được hoa tươi mới hái (Tặng cho mẹ)】
Ừm, điều kỳ lạ nữa là bông hoa này lại không hiển thị có thể bán được, không biết so với các vật phẩm khác thì có gì đặc biệt không nhỉ.
Tranh thủ lúc rảnh rỗi, tôi pha cho mình một tách cà phê rồi tiện tay xử lý mấy chấm đỏ thông báo trên giao diện trò chơi.
Tôi còn tiện thể điền một cái bảng khảo sát, cũng không phải tôi muốn làm đâu, tại trên bảng khảo sát ghi là có quà tặng bí ẩn mà! Không lấy thì phí!
Tôi tắt giao diện trò chơi, mở cuốn tiểu thuyết đã lâu không đọc, đang định thư giãn một chút thì app đột nhiên rung lên, gửi cho tôi một thông báo: [An An bị lạc trong rừng, cần sự giúp đỡ của bạn].
Tôi thoát ra rồi chuyển sang app, trên màn hình hiển thị một bản đồ đơn giản, hình đại diện nhỏ xíu của An An hiển thị trong rừng.
Nhưng mà lại cần 50 tệ mới mở khóa được bản đồ!
Quả nhiên là app hút máu!
Khốn kiếp, vì An An, tôi vẫn cắn răng nạp tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tro-choi-nuoi-con/chuong-4.html.]
Theo chỉ dẫn của app, tôi bắt đầu từng bước hướng dẫn An An cách đi ra khỏi rừng, quá trình này hơi giống trò chơi hỏi đáp, tôi cần trả lời một số câu hỏi mới nhận được chỉ dẫn cho bước tiếp theo.
Nhưng đều là những câu hỏi nhỏ khá đơn giản, ví dụ như quả của loại cây nào có thể ăn được.
Mỗi khi tôi lựa chọn chính xác, An An sẽ reo lên một tiếng hoan hô.
Trừ mấy câu hỏi cuối cùng có hơi kỳ lạ.
“Bạn có thích An An không? —— Có”
“Bạn sẽ mãi mãi ở bên An An chứ? —— Sẽ”
“Bạn sẽ mãi mãi ở bên An An chứ? —— Sẽ”
“Bạn sẽ mãi mãi ở bên An An chứ? —— Sẽ”
Không biết có phải do điện thoại quá lag hay không mà câu hỏi cuối cùng phải nhấn ba lần mới kết thúc.
Cái căn nhà gỗ nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo trong gió tuyết phía trước kia là nhà của An An sao? Góc nhìn của tôi vẫn luôn di chuyển theo sau lưng An An.
Cho đến khi An An đến trước cửa nhà, cậu bé quay người lại.
Bong bóng thoại hiện lên một dòng chữ: “An An có đồ muốn tặng mẹ —— Nhận/Từ chối”.
Khi tôi nhấn nút nhận, An An chầm chậm đưa tay ra.
Bàn tay nhỏ xíu giơ lên rồi nắm lại, đưa tới gần như thể dán vào màn hình vậy, bây giờ tôi cảm thấy màn hình điện thoại hình như hơi nhỏ.
Nắm tay của An An thậm chí còn chưa bằng nửa đầu ngón tay của tôi, nhưng tôi vẫn không nhịn được mà làm theo hướng dẫn của trò chơi, nhẹ nhàng đặt đầu ngón tay lên nắm tay cậu bé.
Cách màn hình điện tử lạnh lẽo, tay tôi và tay An An chạm vào nhau.
An An lại cười, mặt trời giấy dán trên nền chiếu vào người cậu bé trông cũng ấm áp hẳn lên.
Tôi thấy bàn tay nhỏ của An An từ từ mở ra, một viên đá phát sáng kỳ lạ xuất hiện trong tay cậu bé.
[Nhận được Tinh thể rừng xanh, có muốn bán không? Giá: Chưa biết]
[Có]
...
[Alipay nhận được 50.000 tệ!]
Lần này, âm thanh tiền vào tài khoản chỉ khiến tôi sững người trong giây lát, An An vẫn giữ nguyên tư thế đó, nghiêng đầu nhìn tôi.
Không hiểu sao trong lòng tôi lại dâng lên một tia cảm giác hụt hẫng, ngay cả niềm vui trúng số độc đắc cũng không thể xua tan được.
Giá mà có thể gặp An An ngoài đời thật thì tốt biết mấy.