Trò chơi kinh dị chữa lành (Ngoại truyện) - Chương 4

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-01-30 10:07:11
Lượt xem: 422

10

 

Buổi ký tặng diễn ra vô cùng suôn sẻ.

 

Ngoại trừ việc người hâm mộ trông kỳ dị và một số món quà kỳ lạ, gần như không khác gì buổi ký tặng thông thường.

 

"Tư Tư, cái này tặng cậu."

 

Khi quỷ mất đ.ầ.u thắt nơ con bướm vào hộp sọ rồi tặng tôi, thực ra tôi hơi ngớ người.

 

Nhưng rất nhanh đã điều chỉnh cảm xúc, khen ngợi:

 

"Oa, cái này là của chính cậu sao? Tròn trịa thật đấy, chiếc nơ bướm thắt cũng siêu cấp đáng yêu, tớ rất thích."

 

Sau đó, tôi còn bày tỏ sự khẳng định với chiếc vòng cổ làm từ ruột non của quỷ m.ổ bụng, chiếc gối ôm làm từ đùi của quỷ phân x.á.c.

 

Khi buổi ký tặng kết thúc, tôi nhìn vào thùng quà phía sau.

 

Các bộ phận cơ thể bên trong ước chừng có thể lắp ráp thành vài người.

 

Tôi vẫn giữ vẻ mặt bình thản.

 

Nhưng lại thấy Mưa Nắng và Lạc Sanh ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt đầy kinh hãi.

 

"Cánh tay của tôi! Cánh tay của tôi..."

 

Lạc Sanh ôm lấy cánh tay phải bị đ.ứ.t lìa của mình, rên rỉ đau đớn.

 

Khung bình luận: 【Trời ơi! Cánh tay của chị này bị đ.ứ.t lúc nào vậy?】

 

Lập tức có người giải thích: 【Bị fan đ.ầ.u tiên giật đ.ứ.t. Fan đó chắc là bị xe tông che.c, m.á.o me be bét tứ chi bay tứ tung, Lạc Sanh nhìn thấy sợ che.c khiếp, không quản lý tốt biểu cảm.】

 

【Nói như vậy, không che.c đã là may mắn rồi.】

 

【Đúng vậy. Chị này cũng là người tàn nhẫn. Quyết đoán đổi thuốc giảm đau với hệ thống, gắng gượng trong một giây chuyển sang vẻ mặt tươi cười, chịu đựng cánh tay bị đ.ứ.t hoàn thành toàn bộ buổi ký tặng.】

 

【Giỏi quá! Vốn định mỉa mai vài câu, bây giờ lại có chút bội phục. Nếu đổi lại là tôi, chắc chắn sẽ toi đời.】

 

Tôi cũng đã hiểu được tình hình trong cuộc trò chuyện với Lạc Sanh.

 

Đưa cho cô ấy một lọ thuốc hồi phục, tôi nói: "Có tự tin không? Cùng nhau vượt qua cấp S."

 

Ánh mắt Lạc Sanh từ bất an chuyển sang kiên định.

 

Cô ấy nhận lấy lọ thuốc ngửa đ.ầ.u uống cạn.

 

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

Cơn đau dữ dội khi cánh tay mọc lại khiến cô ấy toát mồ hôi lạnh.

 

Nhưng lần này, cô ấy không dùng thuốc giảm đau, mà dựa vào ý chí để chịu đựng.

 

"Có."

 

Khi nói câu này, trên mặt Lạc Sanh là nụ cười rạng rỡ như một idol.

 

11

 

Trở về công ty đã là sáu giờ chiều, đúng giờ ăn tối.

 

Trong nhà ăn, người quản lý dịu dàng đến mức có phần khác thường.

 

Cô ta bưng đến một đĩa gà rán lớn, gọi mọi người ăn.

 

"Hôm nay vất vả rồi, bổ sung năng lượng cho tốt."

 

"Đây là hương vị mới mà đ.ầ.u bếp nghiên cứu, mọi người đều nếm thử xem."

 

Hương thơm quyến rũ xộc vào mũi, tất cả mọi người nhìn gà rán vàng ruộm giòn tan đều không thể rời mắt.

 

Trong không khí vang lên tiếng nuốt nước bọt liên tục.

 

Ực —

 

Bụng cũng bắt đ.ầ.u kêu réo.

 

Cơn đói dữ dội lan khắp toàn thân.

 

Cảm giác nếu không ăn sẽ che.c đói ngay tại chỗ.

 

"Tôi không chịu n.ổi nữa!"

 

Dâu Tây Nhỏ Xinh ra tay trước.

 

Cô ta chộp lấy một miếng gà rán, cắn một miếng to.

 

Rắc —

 

Lớp vỏ giòn tan vào miệng, phát ra âm thanh giòn giã.

 

Thic gà mềm mại mọng nước bên trong vỡ ra, trong nháy mắt, hương thơm xung quanh lại nồng nặc hơn gấp đôi.

 

Lúc này, toàn bộ não tôi trở nên mơ hồ.

 

Mọi thứ trước mắt đều trở nên mờ ảo, chỉ có đĩa gà rán tỏa ra ánh vàng chói lọi.

 

Đột nhiên, một bóng đen lướt qua trước mặt.

 

Đó là cánh tay Mưa Nắng duỗi ra.

 

Tôi lập tức tỉnh táo lại, kéo tay cô ấy lại.

 

"Quy tắc một: Kiểm soát chế độ ăn uống."

 

Mưa Nắng vẫn không để tâm:

 

"Tôi đã tính rồi. Hôm nay chúng ta chỉ ăn bữa này thôi. Chỉ cần bữa này không vượt quá 500 calo là được."

 

Tôi nhìn cô ấy: "Làm sao cậu biết cơ thể này của chúng ta hôm nay chỉ ăn bữa này?"

 

Thời gian phó bản này bắt đ.ầ.u là một giờ chiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tro-choi-kinh-di-chua-lanh-ngoai-truyen/chuong-4.html.]

 

Chúng ta chỉ trải qua những sự việc sau thời điểm này, trước đó như thế nào hoàn toàn không biết.

 

Trong trường hợp không thể x.á.c định tổng lượng calo đã nạp vào, không ăn gì là an toàn nhất.

 

Mưa Nắng có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được cắn một miếng gà rán.

 

Miếng đ.ầ.u tiên, không sao.

 

Miếng thứ hai, vẫn không sao.

 

Cô ta trở nên phấn khích.

 

"Lục Nghênh Nam, là cậu lo bò trắng răng."

 

Tôi nhìn cô ấy, lặng lẽ lùi lại hai bước.

 

12

 

Ăn xong một miếng gà rán, Mưa Nắng lại cầm miếng thứ hai.

 

Theo tính toán của cô ta, cô ta có thể ăn thêm nửa miếng nữa.

 

Tuy nhiên, ngay khi cô ta nuốt miếng đ.ầ.u tiên, dạ dày đột nhiên đau dữ dội!

 

"Bụng! Bụng của tôi!"

 

Bụng của cô ta, không, chính x.á.c mà nói là dạ dày, trương lên như một quả bóng bay bị thổi phồng.

 

Dường như có một bàn tay vô hình bẻ mở miệng cô ta.

 

Tôi thấy, khóe miệng Mưa Nắng không ngừng rách ra, cuối cùng mở to đến mức có thể nhét vừa cả một con gà quay.

 

Thức ăn liên tục chui vào miệng cô ta.

 

Vật thể khổng lồ làm rách thực quản, chặn đường hô hấp của cô ta.

 

Cơ thể Mưa Nắng phình to với tốc độ mắt thường có thể thấy được, nhanh chóng trở thành một bức tường thic.

 

Mỡ vàng trắng chảy ra trên mặt đất, trong không khí tỏa ra mùi dầu mỡ kinh tởm.

 

Lạc Sanh không nhịn được bắt đ.ầ.u nôn khan.

 

Dạ dày tôi cũng cuộn lên, vô tình liếc thấy Dâu Tây Nhỏ Xinh và Lý Khanh Nhã, cả hai đều thản nhiên.

 

Quả nhiên, hai người này căn bản không phải người chơi!

 

13

 

Cái che.c của Mưa Nắng không gây ra chút gợn sóng nào.

 

"Tự làm tự chịu."

 

Đây là lời nhận x.ét của Lạc Sanh về Mưa Nắng.

 

Nửa tiếng sau khi ăn tối là thời gian hoạt động tự do.

 

Chỉ là, hoạt động tự do của trò chơi Vực Sâu có thật sự tự do không?

 

Để đề phòng, tôi và Lạc Sanh đều chọn ở lại phòng tập chờ buổi tập nhảy nửa tiếng sau.

 

Chúng tôi dựa vào tường nhắm mắt lại.

 

Thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được thư giãn đôi chút.

 

"Hai sư muội làm gì ở đây vậy?"

 

Giọng nam đột ngột xuất hiện làm chúng tôi giật mình tỉnh giấc.

 

Mở mắt ra, thấy một chàng trai trẻ cao lớn đẹp trai đang đứng ở cửa.

 

Anh ta để mái tóc vàng rực rỡ, là màu sắc tươi sáng duy nhất trong thế giới tăm tối này.

 

Lạc Sanh có chút ngây người, may mà nhanh chóng lấy lại tinh thần.

 

Người đàn ông này dù đẹp trai đến đâu, cũng không phải người.

 

Điều tôi không ngờ tới là, người đàn ông chỉ trò chuyện xã giao với chúng tôi vài câu rồi rời đi.

 

Anh ta vừa đi, Lý Khanh Nhã liền bước vào.

 

Cô ấy nói: "Vừa rồi là nam idol hàng đ.ầ.u của công ty Lâm Dịch, rất giỏi giả vờ yêu đương, nếu anh ta theo đuổi các cậu, các cậu đừng có mắc mưu anh ta."

 

14

 

Lý Khanh Nhã nói không sai, Lâm Dịch quả thực rất giỏi giả vờ yêu đương.

 

Anh ta sẽ đưa nước ấm cho tôi khi tôi nghỉ giữa giờ, còn tận tình hướng dẫn khi tôi gặp khó khăn trong lúc luyện tập.

 

Trên đường về ký túc xá đột nhiên trời đổ mưa lớn, anh ta nghiêng ô về phía tôi, để bản thân bị ướt sũng.

 

Để bảo vệ tôi, anh ta đuổi paparazzi, mắng cấp trên, thậm chí còn buộc công ty phải sửa đổi Quy tắc Idol.

 

Mỗi lần nhìn tôi, tình yêu trong mắt anh ta đều nồng nàn đến mức gần như tràn ra ngoài.

 

Khiến khán giả xem livestream cũng nảy sinh ảo giác: 【Anh ta sẽ không phải thật sự yêu chị Nghênh rồi chứ?】

 

Thậm chí khi tôi lại một lần nữa từ chối Lâm Dịch, có người bắt đ.ầ.u bênh vực anh ta: 【Lục Nghênh Nam, tim cậu làm bằng sắt sao?】

 

【Dịch ca đừng khóc, chúng ta đừng có vác mặt đi chịu đòn nữa. Lục Nghênh Nam không xứng đáng.】

 

Giống như khán giả trước màn hình đã hóa thân thành những kẻ si tình, Lạc Sanh cũng rơi vào lưới tình.

 

Khi tôi cảnh báo cô ấy rằng Lâm Dịch chỉ là mỹ nam kế do phó bản sắp đặt, mục đích là để chúng tôi vi phạm điều khoản yêu đương trong Quy tắc Idol, cô ấy cười khinh thường:

 

"Quy tắc Idol đã bị Dịch ca sửa đổi rồi."

 

"Lục Nghênh Nam, đừng tưởng tôi không biết cậu đang có ý đồ gì, muốn chia rẽ tôi và Dịch ca rồi độc chiếm anh ấy? Mơ đi!"

 

Khoảnh khắc này, tôi cảm thấy mình thật sự rất mệt mỏi.

Loading...