Trò chơi kinh dị chữa lành 4: Kiệu hoa kinh hồn - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-01-30 10:00:18
Lượt xem: 378
05
Đám cưới tiếp tục.
Tôi cõng "cô dâu" lên kiệu hoa, sau đó làm theo hướng dẫn ngồi vào chiếc xe nhỏ phía sau.
Chiếc xe nhỏ này được gọi là lê giá, là một chiếc xe ba bánh hình vuông không có mui, bốn mặt đều có cửa sổ vuông nhỏ, không có rèm che, người bên ngoài có thể nhìn thấy rõ ràng diện mạo của người bên trong.
Lê giá không có chỗ ngồi, cộng thêm không gian bên trong chật hẹp, người ta chỉ có thể đứng suốt cả quãng đường.
Đường gồ ghề, xe xóc nảy, người bên trong sẽ bị va đập lung tung.
Đôi khi va chạm quá mạnh, lê nha đầu sẽ khóc.
Thấy lê khóc, khán giả càng thêm phấn khích.
Lê khóc trừ tà, đây là chuyện tốt lành.
Vì vậy, không ít nhà cưới xin sẽ cố tình chọn những con đường gập ghềnh.
Đoàn người bắt đầu di chuyển.
Lê giá lắc lư, ngay cả tôi cũng không thể kiểm soát được mà lảo đảo ngã trái ngã phải.
Lạ thật, đây rõ ràng là đường chính, sao ngay từ đầu đã xóc nảy như vậy?
Tôi không nhìn rõ, nhưng dòng bình luận thì rất rõ ràng:
【Nhìn bánh xe kìa, bọn họ đã buộc đá vào bánh xe!】
【Tôi kháo! Quả nhiên là vậy, quá hèn hạ!】
【Rốt cuộc là ai nghĩ ra cái hủ tục này vậy? Bệnh hoạn à! Cưới xin thì cưới xin, bày đặt cái này cái nọ, ngụ ý cái này ngụ ý cái kia, toàn mấy thứ vớ vẩn. Hành hạ người sống như vậy, trời phật phù hộ mới là lạ!】
Hai bên đoàn rước dâu, khán giả xì xào bàn tán:
"Ôi chao! Vẫn là nhà họ Lưu có cách hay, trực tiếp buộc đá vào bánh xe, cứ mỗi vòng quay lại xóc nảy một lần, cô hầu gái lê xinh xắn như vậy, e là chịu không nổi mấy cái đâu, hahahahaha."
"Từ nhà họ Thẩm đến nhà họ Lưu cách nhau hai dặm, cứ xóc nảy suốt dọc đường như vậy, e là trên người cô hầu gái lê này không còn một miếng thịt nào lành lặn, thật khổ cho cậu Lưu phải 'động phòng' với người phụ nữ như thế."
"Hahaha, có mất thì mới có được, chẳng phải là để lấy hên sao? Lần sau con trai ta cưới vợ, cũng làm như vậy."
Tôi nghe mà nhíu mày.
Chỉ vì muốn lấy hên, mà có thể coi thường mạng sống của người khác sao?
"Chịu đựng một chút, lát nữa ta sẽ đến cứu ngươi."
Là giọng của Phù Dao.
Tôi yên tâm.
Ngay khi tôi đang chờ đợi được cứu, phía trước vang lên một trận náo động.
06
"Buông tôi ra, anh muốn làm gì?"
"Cô gái này thật không biết điều, đây là thêm hỉ."
"Một lạng bạc cho bộ ngực, một tấc vàng cho tương lai. Nhét thêm vài đồng, sau này sẽ giàu sang phú quý, thuận buồm xuôi gió."
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
"Chu huynh nói chí phải, nào, nào, nào, chậc! Né cái gì? Đồ nha đầu xúi quẩy."
"A a a! Cứu mạng! Cứu mạng!"
Bên cạnh kiệu hoa, hơn mười người đàn ông vây quanh hai nha hoàn tùy giá, sờ soạng khắp người họ.
Bất chấp tiếng khóc xé lòng của họ, xé toạc vạt áo, thò tay vào trong.
Các nha hoàn cầu cứu xung quanh, mọi người không hề có ý định giúp đỡ, ngược lại còn vỗ tay tán thưởng.
Cảnh tượng này, chẳng khác nào địa ngục.
"Tiểu thư, cứu tôi với! Tiểu thư!"
Các nha hoàn hoảng loạn, cũng chẳng màng đến lễ nghi, gào thét vào trong kiệu.
Đương nhiên là không có hồi âm.
Trong kiệu đó, ngồi là người che.c!
"Xoẹt" một tiếng, là âm thanh của vải bị xé rách.
Tiếp theo là tiếng hét kinh hãi và tiếng khóc của các cô gái.
"Ôi chao! Cô gái này, bảo cô đừng động đậy mà, giờ thì hay rồi, rách cả áo."
Người đàn ông nói nhìn chằm chằm vào làn da trắng nõn lộ ra của cô gái, tham lam l.i.ế.m môi.
Đồ súc sinh!
Tôi không thể ngồi yên được nữa.
Lật người ra khỏi nóc xe:
"Buông bọn họ ra!"
07
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tro-choi-kinh-di-chua-lanh-4-kieu-hoa-kinh-hon/chuong-3.html.]
Thấy tôi nhảy ra, lập tức có người hét lớn:
"Lê nha đầu chạy rồi! Mau bắt lấy cô ta!"
Trong quá trình rước dâu, lê chạy mất là chuyện rất nghiêm trọng.
Trong nháy mắt, một đám đàn ông vây quanh tôi.
Tôi cầm cây kéo c.ắ.t xương, đ.â.m loạn xạ vào xung quanh.
Kéo c.ắ.t xương, quỷ khí cấp năm, tự mang theo uy áp của lệ quỷ cấp cao.
Quỷ khí âm u tỏa ra khiến mọi người không dám tiến lên.
Tôi cứ như vậy chạy đến trước mặt đám đàn ông đó, chĩa mũi kéo vào bọn họ, quát lớn:
"Tôi nói buông bọn họ ra!"
Đám đàn ông run rẩy, trong mắt lóe lên vẻ sợ hãi, nhưng vẫn cứng miệng: "Đây là tục lệ, đừng xen vào việc của người khác."
Tôi không có tâm trạng nói nhảm với bọn họ: "Cút hay che.c, chọn một."
Khoảnh khắc này, tôi thực sự muốn gie.c người.
Vòng hỏi tâm trên cổ bắt đầu nóng lên.
【Giá trị tự chán ghét của ký chủ hiện tại là 80%.】
Tôi nghiến răng, đưa mũi kéo tiến thêm một tấc.
Đám đàn ông hét lên bỏ chạy.
Có người chạy quá vội, bị vấp đá, gãy mất hai cái răng cửa.
Thật là... hả dạ.
Một cơn gió thoảng qua tai.
Cơn gió mang theo lời nói của Phù Dao: "Cứ thế mà tha cho bọn họ sao?"
Tôi im lặng không nói.
Phù Dao thở dài: "Rốt cuộc ngươi đã rèn luyện ra tính cách nhu nhược này như thế nào?
"Đối với kẻ ác, cảnh cáo là vô dụng, phải để cho bọn họ tự nếm trải cảm giác bị sỉ nhục."
Vừa dứt lời, cảnh tượng trước mắt tôi thay đổi.
Vẫn là đám đàn ông đó, nhưng lần này, bọn họ trở thành nạn nhân.
Bọn họ bị lột sạch quần áo, bị nhốt trên xe, t.r.ần t.r.uồ.ng diễu phố.
Hai bên đường là đám đông đang xem kịch vui, chỉ trỏ cười nhạo bọn họ, miệng phun ra đủ loại lời lẽ tục tĩu.
Bọn họ khóc lóc, kết quả lại bị một nhóm đàn ông khác tát: "Ngày vui như thế này mà khóc lóc cái gì? Xúi quẩy!
"Đây đều là tục lệ, là thêm hỉ, không hiểu quy củ, đồ đàn ông xúi quẩy."
Phù Dao đứng trên cao nhìn xuống tất cả, thản nhiên nói: "Thấy chưa, bọn họ cũng không chịu nổi những gì bọn họ đã gây ra cho người khác."
Ngay sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng "ầm", tất cả mọi người đều hóa thành m.á.u.
"Rác rưởi, che.c đi là tốt nhất."
08
Cảnh tượng trở lại như cũ.
Tôi thực sự không phân biệt được vừa rồi là thật hay là ảo giác.
Và lúc này, tôi cũng không còn thời gian để suy nghĩ nhiều.
Lấy tôi làm trung tâm, xung quanh đã bị bao vây bởi rất nhiều người.
Trong tay bọn họ cầm đủ loại vũ khí, nào là gậy dài, nào là đao.
Ở phía xa hơn một chút, tân lang quân đang ngồi trên lưng ngựa vung tay lên: "Bắt lấy cô ta cho ta."
Mọi người xông lên.
【Khu Linh Hoàn, mở.】 Tôi thầm niệm.
Khu Linh Hoàn, quỷ khí cao cấp bậc bốn, có thể che chắn tất cả cảm nhận của lệ quỷ dưới bậc bốn.
Bọn họ trông giống người, nhưng đây là thế giới trò chơi kinh dị.
Dù có giống đến đâu, cũng chỉ là quỷ bị ràng buộc bởi quy tắc mà thôi.
Quả nhiên, vừa mở Khu Linh Hoàn, mọi người lập tức mất mục tiêu.
Họ nhìn quanh:
"Người đâu? Vừa rồi còn ở đây mà, chạy đi đâu rồi?"
Lúc này, địch ở ngoài sáng tôi ở trong tối, quyền chủ động nằm trong tay tôi.
Chỉ cần tôi muốn ra tay, bọn họ chẳng khác nào cừu non chờ bị làm thịt.
"Thú vị."
Giọng nói đột ngột vang lên khiến tôi giật mình.