Trò chơi kinh dị chữa lành 3: Rừng Sương Mù - Chương 5

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-01-30 09:56:08
Lượt xem: 367

Đầu hói, bụng bia.

 

Ngoại hình của ông chủ Giang rất phù hợp với ấn tượng của mọi người về một kẻ giàu mới nổi.

 

Khi ông ta bước qua ngưỡng cửa, tôi nghe thấy Cảnh Hoài thấp giọng mắng: "Con lợn ngu ngốc vướng víu."

 

Bọn họ không phải cùng một phe sao? Sao có vẻ không hòa thuận lắm?

 

Ông chủ Giang phả ra một vòng khói, nói với vẻ mặt không sợ hãi:

 

"Tôi, Giang mỗ, là lương dân, các người bao vây nhà tôi như vậy, nếu không đưa ra lý do chính đáng, tôi sẽ không khách khí đâu."

 

Vừa nói, cơ thể ông ta phồng lên gấp mười lần, da dẻ chuyển sang màu đen, giống như một người khổng lồ làm bằng than đá.

 

Gió cuốn bụi than bay đến trước mặt chúng tôi, khiến mọi người ho sặc sụa.

 

Giang Đức Thịnh cười lớn: "Hahahaha, tất cả các người sẽ trở thành chất dinh dưỡng của ta!"

 

Thông báo hệ thống vang lên: 【Đức Thịnh xin kích hoạt phán quyết quy tắc số hai, bắt đầu phán quyết…】

 

【Phán quyết thất bại.】

 

Nụ cười của Giang Đức Thịnh cứng lại.

 

【Sau khi phân tích, Liên minh Làng Lang Sơn có lý do chính đáng, không vi phạm quy tắc hai - Cấm xâm phạm nhà dân vô cớ.】

 

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của ông ta, tôi đội mũ trắng, mặc áo trắng, quỳ hai gối xuống: "Hội trưởng đời thứ hai của Liên minh Làng Lang Sơn, Lục Nghênh Nam, cùng toàn thể thành viên liên minh nghênh đón linh cữu của hội trưởng đời đầu Âu Dương Thanh và các liệt sĩ Dương Hữu Minh, Dương Hữu Lượng trở về!"

 

"Thành viên Liên minh Làng Lang Sơn, Tiêu Nguyên, Tần Giác, Đàm Tri Vi, Hạ Duệ Như… nghênh đón linh cữu của hội trưởng đời đầu Âu Dương Thanh và các liệt sĩ Dương Hữu Minh, Dương Hữu Lượng trở về!"

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

 

Hàng nghìn người cùng mặc áo trắng, cúi đầu nghênh đón người trở về.

 

Ở phía xa, dân làng khiêng ba chiếc quan tài vững vàng tiến lại.

 

Tiếng kèn vang lên, giấy vàng bay đầy trời.

 

Sắc mặt Giang Đức Thịnh đại biến: "Tôi không biết các người đang nói gì. Âu Dương Thanh bọn họ đã lấy tiền ra ngoài hưởng lạc… a…"

 

Nói được một nửa, ông ta kinh hãi bóp cổ mình.

 

【Chúc mừng kích hoạt ban ngày quy tắc một: Không được sỉ nhục anh linh, phần thưởng ngũ mã phanh thây một lần. Bắt đầu thi hành.】

 

Âm thanh hệ thống vừa dứt, cơ thể ông ta nổ tung như pháo hoa, tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp núi Lang Sơn.

 

"Chị Duệ Như, phiền chị liên lạc với chú Trương, xử lý linh cữu của ba người cho tốt."

 

"Được."

 

"Chị Giác, chị Vi, phiền hai chị nhất định phải tìm được thuốc nổ, sau đó tiêu hủy toàn bộ."

 

"Được!"

 

Trận đối đầu đầu tiên, Liên minh Làng Lang Sơn, thắng.

 

09

 

Màn đêm buông xuống.

 

Một vầng trăng khuyết đỏ như má.u mọc lên trên bầu trời.

 

Một mùi hương khác thường xộc vào mũi tôi.

 

Tôi giật mình tỉnh giấc.

 

Mở mắt ra, thấy Tần Giác và Duệ Như cũng đã ngồi dậy.

 

"Có gì đó không ổn."

 

Họ đồng thanh nói.

 

Đẩy cửa sổ ra, chỉ thấy bên ngoài mù mịt, cây cối ban ngày còn nhìn rõ mồn một giờ đã chìm trong sương mù dày đặc.

 

Đột nhiên, một dây leo gai nhọn lao tới.

 

Tần Giác theo bản năng rút đ.a.o ra ch.é.m, tôi ngăn cô ấy lại.

 

Lúc này, tôi nhớ đến lời của hội trưởng Âu Dương: "Động thực vật bị biến dị sẽ là trợ thủ của cô, dù chúng trở nên đáng sợ như thế nào, cô cũng có thể tin tưởng chúng."

 

Nhìn dây leo gai góc đáng sợ trước mặt, nói thật lòng, tôi không chắc chắn.

 

Chiếc Vòng Trắc Nghiệm trên cổ tôi không hề có động tĩnh gì, dường như nó không thể đọc được cảm xúc của thực vật.

 

Chịu đựng áp lực, tôi nhìn dây leo đang lao về phía mặt mình.

 

Một mét.

 

50 cm.

 

20 cm!

 

Ngay khi tôi chuẩn bị chống đỡ, nó dừng lại.

 

Soạt soạt——

 

Dây leo vặn vẹo hai cái trên không trung, đầu dây leo chỉ về một hướng và không ngừng vung vẩy.

 

"Hình như nó đang chỉ đường cho chúng ta."

 

Duệ Như hỏi nó: "Bên đó xảy ra chuyện gì sao?"

 

Đầu dây leo gật xuống, dường như đang bày tỏ sự đồng ý.

 

Tần Giác và Duệ Như nhìn nhau, nói với tôi: "Tiểu Nghênh, em ở đây chờ, bọn chị đi xem sao."

 

"Hai chị cẩn thận."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tro-choi-kinh-di-chua-lanh-3-rung-suong-mu/chuong-5.html.]

Tôi muốn đi theo, nhưng cũng chỉ dám nghĩ vậy thôi.

 

Cả hai người họ đều là người chơi cấp 40, đảm bảo an toàn cho bản thân chắc chắn không thành vấn đề.

 

Nhưng nếu tôi đi theo, họ sẽ phải phân tâm bảo vệ tôi.

 

Đó không phải là giúp đỡ, mà là vướng víu.

 

Sau khi họ rời đi, tôi ngồi không yên.

 

Quá kỳ lạ.

 

Đêm nay người phụ trách tuần tra là chị Vi, với năng lực của chị Vi, dù chỉ một chút động tĩnh nhỏ, chị ấy cũng có thể phát hiện ra, nhưng bây giờ lại không có phản ứng gì…

 

Che.c rồi!

 

Chị Vi!

 

"Chị Vi, bây giờ chị đang ở đâu?"

 

Trong kênh chat nhóm, im lặng như tờ.

 

Không chỉ chị Vi, tất cả những người phụ trách tuần tra đêm nay đều biến mất!

 

Liên lạc lại với Tần Giác và Duệ Như, cũng không có hồi âm!

 

Trong nháy mắt, mặt tôi tái mét.

 

"Tiểu Nghênh, sao vậy?"

 

Tất cả mọi người trong phòng đều bị tôi đánh thức.

 

"Xảy ra chuyện rồi."

 

10

 

Trong phòng, mười bốn người chơi còn lại tụ tập lại với nhau.

 

"Sương mù dày đặc này dường như có tác dụng ngăn cách liên lạc."

 

"Tôi vừa đi xem phòng bên cạnh, bốn thành viên liên minh trong đó đều biến mất. Trong phòng lầy lội, rõ ràng là trong nhà, cũng không có mưa, nhưng trên mặt đất toàn là bùn."

 

"Sương mù bên ngoài hình như càng dày đặc hơn. Khụ khụ."

 

"Thứ gì trên mái nhà rơi xuống vậy."

 

Ầm!

 

Đột nhiên, mặt đất rung chuyển.

 

Một vết nứt xuất hiện trên mặt đất, chia căn phòng thành hai nửa!

 

Giống như cái miệng khổng lồ đầy má.u của một con quái vật vực sâu, muốn nuốt chửng con người.

 

A! A!

 

Bên tai vang lên vài tiếng hét.

 

Bên phải tôi, một người chơi tự do có ID là Bánh Phô Mai không kịp phản ứng, trượt chân rơi xuống!

 

"Cẩn thận!"

 

Tôi định kéo cô ấy lại, nhưng không ngờ bị cô ấy túm lấy cổ chân, cùng nhau rơi xuống!

 

Cơ thể rơi xuống nhanh chóng.

 

Trong chớp mắt, tôi rút ra cây kéo cắt xương, giơ tay lên, đ.â.m mạnh vào vách đá.

 

Kim loại ma sát với vách đá tạo ra tia lửa.

 

Cảm giác rung động và xé rách dữ dội gần như nhấn chìm giác quan của tôi.

 

Nhưng may mắn thay, chúng tôi trượt xuống khoảng mười cm thì dừng lại.

 

"Cứu tôi, cứu tôi!"

 

Người chơi đó quá hoảng sợ, nắm chặt lấy cổ chân tôi, móng tay cắm sâu vào da thic tôi.

 

Má.u bắt đầu chảy.

 

"Bình tĩnh lại, má.u chảy nhiều ma sát sẽ giảm, lát nữa cô sẽ không giữ được đâu."

 

Cô ấy dường như đã hiểu.

 

Cảm giác đau nhói ở cổ chân giảm đi rõ rệt.

 

Phía trên đầu, tôi nghe thấy các đồng đội đang lo lắng gọi tôi.

 

"Tôi không sao." Tôi đáp.

 

Nhưng dường như họ không nghe thấy, tiếng gọi ngày càng gấp gáp.

 

Tôi không khỏi lên giọng, nhưng vô ích.

 

Cổ chân lại truyền đến cảm giác đau nhói.

 

"Lục Nghênh Nam, bên dưới… bên dưới hình như có thứ gì đó."

 

Bánh Phô Mai run rẩy, giọng nói run run.

 

Tôi nhìn xuống phía dưới, thấy một màu đỏ đang cuộn trào trong vực sâu tối đen.

 

Vách đá vốn sâu hun hút giờ dường như có thể nhìn thấy đáy.

 

Không đúng, có thứ gì đó đang trào lên từ đáy vực!

 

Phải lên ngay lập tức!

Loading...