Trò chơi kinh dị chữa lành 2: Công viên giải trí ác mộng - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-01-30 09:47:15
Lượt xem: 508
Giới thiệu
Trò chơi kinh dị giáng lâm.
Trước khi vào game: Cha không thương, mẹ không yêu, ngày ngày củ cải trộn cải bắp, khi có chuyện thì bị đá, trầm cảm vừa phải mà vẫn phải dậy sớm nấu cơm cho cả nhà.
Sau khi vào game:
Ngồi ngựa gỗ xoay vòng, quỷ bị thiêu che.c hát đồng d.a.o cho tôi;
Ngồi vòng quay khổng lồ, quỷ tình nhân biểu diễn vũ điệu song ca cho tôi;
Nhà ma trăm phần trăm phải che.c trong truyền thuyết, tôi và bạn bè dạo chơi ung dung tự tại.
Người chơi chấn kinh: 【Game này là nhà cậu phát triển hả?!】
1
【Hoan nghênh tiến vào phó bản Công viên Giải trí Ác mộng.】
【Nhiệm vụ: Sống sót sau khi chơi 3 trò chơi.】
【Số lượng người chơi trong phó bản: 20.】
【Độ khó: S.】
【Chúc các vị người chơi sớm che.c sớm siêu thoát, hí hí.】
Hệ thống đại sảnh.
Khoảnh khắc phòng livestream được mở, một lượng lớn người chơi tràn vào.
Có người kinh hô: 【Lục Nghênh Nam chẳng phải mới kết thúc trò chơi sao, làm sao lại nhanh như vậy đã vào phó bản mới rồi?】
Sau khi người chơi hoàn thành phó bản, sẽ có ba tháng thời gian nghỉ ngơi.
Trừ người chơi chuyên nghiệp, người bình thường đều sẽ kéo dài đến phút cuối.
Dù sao, chẳng ai lại nôn nóng tìm đường che.c.
【Quá ngông cuồng, phó bản đầu tiên là cô ta may mắn, cô ta sẽ không nghĩ mình có thể may mắn mãi được chứ?】
【Lần này cô ta chắc chắn tiêu đời. Công viên Giải trí Ác mộng, phó bản tử vong nhanh chóng, hiện tại vẫn chưa có ai sống sót quá ba tiếng đồng hồ.】
Khung bình luận thảo luận sôi nổi, mà tôi, là trung tâm của chủ đề, đang khép nép cúi đầu.
Hiện tại, tôi đang cùng mười chín người chơi khác đứng ở cổng công viên chuẩn bị soát vé.
Hành lang xếp hàng chưa đầy năm mét chen chúc hai mươi người, cơ thể của mọi người đều dính sát vào nhau, sự tiếp xúc này khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Nhanh lên, lề mề nữa là lão tử ăn thic ngươi ngay."
Người nói là nhân viên soát vé, hắn túm lấy cổ áo người chơi đứng đầu tiên, ném hắn bay xa ba mét.
Đội ngũ người chơi vốn đã bất an càng thêm náo động:
"Tôi không vào, tôi muốn về nhà!"
Thậm chí có người chen ra khỏi hàng, chạy về hướng ngược lại với công viên.
Tôi muốn gọi hắn lại, nhưng mới phát ra một âm tiết, nhân viên soát vé đã tóm được hắn, một ngụm c.ắ.n đ.ứ.t đầu hắn.
"Tên ngốc."
Một giọng nam khinh miệt vang lên sau lưng.
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
Tôi có chút tò mò, nhưng không quay đầu lại.
"Lục Nghênh Nam."
Hắn đột nhiên gọi tên tôi, đồng thời, một bàn tay đặt lên vai tôi, mạnh mẽ xoay tôi lại.
Đây là một người đàn ông cực kỳ anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, so với nam minh tinh trên tivi còn đẹp trai hơn nhiều.
Nhưng tôi không quen biết hắn.
Bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của tôi, hắn cười: "Tôi là Diệp Khanh Mặc, đội trưởng đội săn boss của công hội Lê Minh."
Khung bình luận sôi trào: 【Trời ơi! Diệp Thần!】
【Không hổ là Diệp Thần, đã bắt đầu khiêu chiến phó bản cấp S rồi sao?】
【Người phía trước, bình thường xem tin tức nhiều vào, Diệp Thần đã hoàn thành ba phó bản cấp S rồi!】
【Lục Nghênh Nam vận may tốt quá đi, có đại thần dẫn dắt, có thể nằm im hưởng thụ rồi.】
"Xin chào." Tôi vô thức nắm chặt đường may quần.
Thật xấu hổ, tôi cũng không quen biết.
"Phụt."
Một tiếng cười khẽ vang lên sau đầu.
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy một đoạn cổ thon dài trắng nõn, ngẩng đầu lên, mới cuối cùng nhìn rõ dung mạo của vị tỷ tỷ này.
Cô ấy có khuôn mặt vuông nhỏ nhắn tinh xảo, ngũ quan hơi thô, nhìn riêng lẻ không quá kinh diễm nhưng khi kết hợp lại thì lại vô cùng xinh đẹp.
Vẻ ngoài thiên về ngọt ngào, nhưng khi kết hợp với chiều cao gần 1m85 và phong cách ăn mặc cool ngầu, lại toát lên vẻ anh khí.
"Diệp đại đội trưởng, em gái người ta còn không quen biết anh, ba năm nay anh đúng là sống uổng phí rồi."
Vị tỷ tỷ xinh đẹp trước tiên trêu chọc một câu, sau đó mỉm cười tự giới thiệu: "Tiểu Nghênh muội muội, xin chào, tôi là Tần Giác, phó hội trưởng công hội Thiên Khải."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tro-choi-kinh-di-chua-lanh-2-cong-vien-giai-tri-ac-mong/chuong-1.html.]
Khung bình luận bùng nổ: 【Tần Thần vậy mà cũng ở đây!】
【Cùng khung hình lịch sử! Hai người chơi top đầu của hai công hội đỉnh cấp lại gặp nhau trong cùng một phó bản cấp S!】
【Thật trùng hợp, các đại thần có phải dùng đạo cụ rồi không?】
Mỗi lần người chơi vào phó bản đều là ngẫu nhiên, nhưng trong hệ thống thương thành có một đạo cụ gọi là thẻ chỉ định phó bản, sau khi sử dụng có thể tự mình lựa chọn phó bản muốn tiến vào.
Thứ này giá quá cao, người chơi bình thường không thể kham nổi, thường là các công hội lớn tổ đội săn boss mới sử dụng.
"Tiểu Nghênh muội muội, lần này tôi là đặc biệt vì em mà đến."
Tần Giác mỉm cười, cúi người nhìn chằm chằm tôi, khiến mặt tôi nóng bừng.
Bốn chữ "vì em mà đến" mang theo giọng điệu quyến luyến, không ngừng vang vọng trong đầu tôi, như có một chiếc lông vũ nhẹ nhàng gãi vào trái tim tôi, ngứa ngáy.
Diệp Khanh Mặc không chịu thua kém: "Ai cũng vậy mà, thiết bị định vị người chơi cộng thêm thẻ chỉ định phó bản, 2000 điểm tích lũy cứ thế mà mất. Lục Nghênh Nam, cái giá để gặp em đúng là đắt đỏ."
Tôi theo bản năng muốn xin lỗi, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Tần Giác đã lên tiếng phản bác: "Mới 2000 điểm tích lũy thôi mà, Diệp đội trưởng nghèo đến vậy sao? Xem ra đãi ngộ của công hội Lê Minh không được tốt lắm, hay là đến công hội Thiên Khải của chúng tôi đi!"
Hai người giương cung bạt kiếm, sắp sửa cãi nhau đến nơi, giọng nói hung dữ của nhân viên soát vé vang lên: "Lấy vé ra, cho ngươi ba giây."
Tần Giác thu lại vẻ mặt, đưa vé ra, sau đó đi vào trong chờ tôi.
2
Tôi cẩn thận đưa vé cho nhân viên soát vé, nhưng hắn lại như không nhìn thấy tôi, thúc giục Diệp Khanh Mặc phía sau: "Nhanh lên, ngươi muốn che.c sao?"
Diệp Khanh Mặc: "?"
"Che.c đi!" Ba giây kết thúc, nhân viên soát vé biến thành huyết thi, há cái miệng má..u me đầy răng nanh ra c.ắ.n về phía Diệp Khanh Mặc, nhưng lại dừng lại ở khoảng cách mười centimet, không thể tiến thêm được nữa.
"Không phải đến lượt ngươi rồi sao?"
Nhân viên soát vé ngơ ngác.
Theo quy tắc, chỉ cần người xếp hàng soát vé quá ba giây hoặc tự ý rời khỏi hàng, hắn có thể tùy ý tấn công, bây giờ là tình huống gì?
Tôi lặng lẽ tắt Khứ Linh Hoàn, nhỏ giọng nói: "Chú ơi, hiện tại người soát vé là cháu."
Nhân viên soát vé như gặp ma, kinh ngạc trợn to hai mắt, ánh mắt nhìn tôi thêm vài phần sợ hãi.
Hắn nhận lấy vé, không nói gì, chỉ vẫy tay cho tôi vào.
Tần Giác đi đến bên cạnh tôi, tán thưởng: "Đạo cụ của em thật tốt. Che chắn mọi giác quan của lệ quỷ dưới cấp bốn, nếu đây không phải phó bản cấp S, em có thể ngang nhiên mà đi."
Diệp Khanh Mặc cũng đi tới, giọng điệu nghiêm túc: "Thứ này chỉ có thể phòng quỷ, nhưng không thể phòng người. Hiện tại em có quá nhiều thứ tốt, nhưng cấp bậc bản thân lại rất thấp, không ít người đã có ý đồ. Gia nhập công hội Lê Minh đi, tôi bảo vệ em."
Lần này, Tần Giác không phản đối hắn: "Tiểu Nghênh muội muội, tình cảnh của em hiện tại đúng là rất nguy hiểm. Thiết bị định vị người chơi và thẻ chỉ định phó bản tuy đắt, nhưng người mua được cũng không ít, không có chỗ dựa vững chắc, con đường tương lai của em sẽ rất khó khăn."
"Đến Thiên Khải của chúng tôi đi, chúng tôi có rất nhiều tỷ tỷ xinh đẹp dịu dàng, tốt hơn đám đàn ông thối tha của Lê Minh nhiều."
"Em thích tết tóc đúng không, Thiên Khải chúng tôi có một muội muội xinh đẹp tóc dài một mét hai, không thua kém gì Tống Hi. Chỉ cần em muốn, tết thế nào cũng được."
Khi cô ấy nhắc đến Tống Hi, tôi cảm thấy ngứa ngáy trên cổ.
Đưa tay lên sờ, bắt được một sợi tóc đang nghịch ngợm.
"Tống Hi?"
Sợi tóc lay động hai cái, như đang phản đối, nhưng rất nhanh lại rũ xuống.
Tống Hi nói sẽ đến tìm tôi, bây giờ chắc đang trên đường đến rồi!
Thu hồi suy nghĩ, tôi nhìn về phía hai người: "Cảm ơn, để tôi suy nghĩ thêm đã!"
Tôi có thể tự nhiên giao tiếp với quỷ, nhưng đối với người, trong lòng tôi luôn có một bức tường ngăn cách, muốn phá vỡ, còn cần thời gian.
Rất bất ngờ, cả hai người họ đều không hỏi thêm nữa, chủ đề vô cùng mượt mà chuyển sang phó bản này.
Diệp Khanh Mặc nói: "Công viên Giải trí Ác mộng có tổng cộng chín trò chơi, theo mức độ nguy hiểm, có thể chia thành ba cấp độ khó, trung bình, dễ, mỗi cấp độ ba trò chơi."
"Công viên lúc hai giờ chiều sẽ bắt buộc tham gia diễu hành xe hoa, sau khi diễu hành sẽ phân phối trò chơi mới dựa theo cấp độ khó của trò chơi mà người chơi đã tham gia. Trò chơi đã chơi có độ khó cao thì trò chơi được phân phối sẽ có độ khó thấp, trò chơi đã chơi có độ khó thấp thì trò chơi được phân phối sẽ có độ khó cao. Còn những trò chơi độ khó trung bình, thì hoàn toàn ngẫu nhiên."
"Nói cách khác, nếu lúc đầu chọn trò chơi cấp độ dễ, sau khi diễu hành xe hoa sẽ bị phân phối ngẫu nhiên vào một trò chơi trong cấp độ khó; nếu chọn cấp độ trung bình, sẽ bị phân phối ngẫu nhiên vào một trong tám trò chơi còn lại."
"Cho dù là dễ hay trung bình, đều có khả năng bị phân phối vào nhà ma chắc chắn phải che.c, cho nên, lúc đầu chúng ta phải chọn một trò chơi cấp độ khó."
Diệp Khanh Mặc quả không hổ là đội trưởng đội săn boss, nắm rõ quy tắc trò chơi.
"Tiểu Nghênh muội muội, ngoài nhà ma, cấp độ khó còn có tàu lượn siêu tốc và ngựa gỗ xoay vòng, em chọn cái nào?" Tần Giác khoác vai tôi, cúi đầu mỉm cười hỏi.
Cơ thể tôi cứng đờ.
Đã quen với sự xa cách, sự thân mật như vậy khiến tôi có chút luống túng.
"Mọi người quyết định đi!" Dù sao ý kiến của tôi cũng chưa bao giờ quan trọng.
Tần Giác lại cúi thấp người xuống, cả người tôi bị cô ấy ôm vào lòng, bên tai thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của cô ấy: "Em chọn đi ~ Em may mắn mà."
Diệp Khanh Mặc bên cạnh ánh mắt khinh bỉ, nhưng cũng gật đầu.
Tôi không thể từ chối, thử thăm dò nói: "Vậy ngựa gỗ xoay vòng?"
Trước đó ở cổng công viên, tôi thấy em trai ngồi trên ngựa gỗ xoay vòng, cười rất vui vẻ.
Cái này, hẳn là rất thú vị nhỉ!
Tần Giác: "Được, vậy ngựa gỗ xoay vòng."
Diệp Khanh Mặc: "Ừ."
Trong lòng tôi cảm thấy ấm áp, khóe miệng vô thức nhếch lên.
Cảm giác được công nhận... thật tốt.