Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Triều Mộ - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-12-29 15:15:50
Lượt xem: 112

9

 

Sau một nụ hôn nóng bỏng, tôi tựa vào vòng tay anh, hít đầy lồng n.g.ự.c mùi hương của anh.

 

Hơi nóng trên mặt vẫn chưa tiêu tan, cảm xúc thăng trầm đang cuộn trào trong lòng.

 

“Anh ơi, dù em có hay không chịu nghe lời, còn thường xuyên cãi bướng, nhưng em chỉ có mình anh thôi.”

 

“Anh không biết đâu, trước đây em rất hay sợ hãi, sợ sau này anh cưới người khác, sẽ không cần em nữa. Tới khi anh có vợ con rồi, thì em càng không còn quan trọng với anh nữa.”

 

“Sao anh không nói với em sớm hơn là anh thích em?”

 

Thiết Mộc Lan

Anh nhẹ nhàng xoa đầu tôi rồi cười bất đắc dĩ.

 

“Em còn quá nhỏ, anh sợ trong một phút bốc đồng, em bị ngộ nhận sự sùng bái và ỷ lại vào một người thành tình yêu.”

 

“Anh cũng sợ một khi anh phá vỡ bức màn ngăn cách kia, em sẽ ghét anh, đến quan hệ anh em cũng không tiếp tục được nữa.”

 

Hóa ra anh cũng như tôi, đã từng trăn trở nhiều như vậy.

 

Rồi mây mù cũng tan đi, mặt trời ló dạng, lòng tôi tràn ngập hân hoan.

 

“Vậy anh có từng nghĩ tới chuyện lỡ em thực sự chỉ coi anh là anh trai thì sao.”

 

Vòng tay quanh eo tôi siết chặt thêm một chút, anh cúi đầu lặng lẽ nhìn tôi.

 

“Có nghĩ qua.”

 

“Nhưng anh không muốn nhìn thấy em đối xử tốt với người khác, nên dù có trói anh cũng phải trói chặt em bên mình.”

 

“Hừ, lại là thủ đoạn của mấy tên côn đồ.”

 

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve má tôi, ánh mắt nhìn tôi sâu thẳm.

 

“Mộ Mộ, anh cũng chỉ có mình em thôi.”

 

“Chúng ta cứ sống thế này đến hết đời nhé?”

 

“Ừm.”

 

Anh cúi đầu định hôn tôi thì điện thoại chợt reo.

 

10

 

Trần Triều nói ngắn gọn vài câu rồi cúp máy.

 

Tôi vẫn đang ngẩng đầu nhắm mắt đợi nụ hôn kia rơi xuống.

 

Nhưng chỉ nghe thấy anh cười nhẹ.

 

“Trần Mộ Mộ, chúng ta tính sổ chuyện khác đã.”

 

Bàn tay anh ấn thẳng vào đầu tôi.

 

“Không lo ở trường học mà lại chạy đến quán bar gọi trai bao, còn gọi tới 7 người, gan cũng lớn nhỉ.”

 

Toi rồi, quên béng chuyện kia mất rồi.

 

Vốn tưởng mình nằm kèo trên, nhưng giờ thì hay rồi.

 

Bây giờ đến lượt tôi hoảng sợ.

 

“Ngoan, nói anh nghe, bảy người kia, hai đứa tính chia thế nào?”

 

Anh cười vô cùng hiền lành, dịu dàng đến mức khiến người ta không rét mà run.

 

“Haha.” Tôi cười khô khốc, miệng nhanh hơn não.

 

“Cậu ấy bốn, em ba, dù sao cậu ấy cũng là người trả tiền.”

 

Anh hừ lạnh, không hề che giấu sát tâm trong đáy mắt.

 

“Giỏi lắm.”

 

Không ổn rồi.

 

Hồi chuông báo động trong lòng tôi réo vang.

 

“Anh, em thích anh nhất nhất nhất~”

 

Tôi ôm lấy eo anh.

 

“Bớt làm trò lại.”

 

Tôi bám chặt lấy anh, nhất quyết không buông.

 

“Thật đó, em không có thích mấy người đó đâu, không có ai đẹp trai bằng một góc so với anh trai em hết á.”

 

“Đều là Đường Đường gọi bọn họ tới á, em ngay cả tay còn chưa kịp nắm, nhìn cũng không dám nhìn nữa mà.”

 

Anh cười lạnh.

 

“Khéo quá, Thẩm Đường cũng nói như vậy đó, cô ấy bảo tất cả đều là gọi dùm em.”

 

Được rồi, con thuyền tình hữu nghị có vẻ như đã đ.â.m phải một tảng băng trôi lớn rồi.

 

Làm sao bây giờ? Đành dỗ dành anh vậy.

 

Tôi ôm chặt Trần Triều, ngẩng đầu lên.

 

“Anh, anh trai~”

 

“Hehe, đừng giận mà, em yêu anh nhất luôn.”

 

Anh dùng lòng bàn tay nắm lấy cằm tôi, lạnh lùng nhắc nhở.

 

“Bớt giả ngu lại, nghiêm túc chút đi.”

 

Tôi không á.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trieu-mo/chuong-5.html.]

 

Tôi chu môi, kiễng chân lên để lại gần anh.

 

“Hôn cái nào~”

 

Anh thở dài một hơi, giơ tay lên đánh vào m.ô.n.g tôi.

 

Hung hăng nói:

 

“Trần Mộ Mộ, tôi thấy em hơi gợi đòn rồi đó.”

 

11

 

Gần đây Trần Triều rất bận.

 

Anh nói gần đây không được an toàn, còn không cho tôi ra khỏi cửa.

 

“Ngoan ngoãn ở trong nhà, buồn chán thì tiêu tiền đi, muốn mua gì thì đặt người ta giao tới nhà là được rồi.”

 

Anh thiết lập hạn mức thẻ của tôi thành không giới hạn.

 

Tôi đột nhiên cảm thấy khó ở, lâu rồi tôi không cãi nhau với anh.

 

Chán quá.

 

Cuối tuần anh cũng không ở nhà.

 

Đúng lúc tôi đang buồn chán, Thẩm Đường gửi tin nhắn Wechat cho tôi:

 

“Mộ Mộ, vụ nhảy lầu ở trường thành tin hot luôn rồi kìa.”

 

Con bé gửi liên tiếp cho tôi mấy bài báo.

 

“Mà sao mấy bài báo này lại đều nói đến anh cậu thế?”

 

Tôi bấm vào xem thì thấy trên mạng đang bàn tán rằng cô gái kia là bị người của Trần Triều bức c.h.ế.t.

 

Một hòn đá nhỏ khuấy động thành ngàn con sóng dữ.

 

Vụ nhảy lầu kia gây ra xáo động ngày càng lớn.

 

Những lời bàn tán về Trần Triều tràn ngập khắp nơi.

 

Dân cư mạng nói anh là trùm xã hội đen, m.ạ.i d.â.m, cờ bạc, m.a t.ú.y, đủ mọi điều ác, không gì là anh không dám làm.

 

Thậm chí còn có bài báo đưa tin rằng băng đảng ngầm do Trần Triều đứng đầu đã bị cảnh sát bắt giữ.

 

Lòng tôi bỗng hoang mang lo sợ.

 

Tôi liên tục gọi điện thoại cho Trần Triều nhưng không ai bắt máy.

 

Trong lòng cực kỳ lo lắng, tôi lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, đứng ngồi không yên.

 

Tôi không thể tiếp tục ngồi yên được nữa nên quyết định đi tìm anh.

 

Con người Trần Triều tuy có chút tàn nhẫn nhưng tôi không tin anh ấy là loại người làm đủ mọi điều ác không ghê tay như vậy.

 

Tôi vội vã chạy ra ngoài bắt taxi.

 

Tay lại liên tục gọi điện thoại cho anh.

 

Cho đến khi chợt nghe thấy tiếng phanh xe.

 

Lúc tôi nhìn qua cửa kính xe ô tô, tôi chợt nhận ra cách tài xế lái xe có vấn đề.

 

Còn chưa kịp phản ứng thì miệng và mũi đã bị bịt kín, tôi nhanh chóng bất tỉnh. Vừa mở mắt ra đã nghe thấy một tiếng cười dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu.

 

“Em gái, em còn nhớ tôi không?”

 

Toàn thân tôi tê liệt, cố gắng ngẩng đầu lên.

 

Hóa ra là Hoắc Thâm.

 

Người đàn ông mặc một bộ vest đen tuyền, phía dưới cặp kính gọng vàng là ánh mắt lạnh lẽo.

 

“Đừng sợ, anh trai em sẽ đến đón em sớm thôi.”

 

Tôi nhìn quanh, nỗi sợ hãi lan tràn khắp cơ thể.

 

Còn có một người khác ngồi gục trên mặt đất, chính là Lâm Liễu.

 

Trong căn phòng kín còn có ba người đàn ông khác.

 

Toàn thân tôi không có chút sức lực nào, cơ thể khó chịu đến khó tả.

 

Tôi chưa bao giờ trải qua tình huống như thế này nên cực kỳ sợ hãi.

 

Hoắc Thâm xua tay nói:

 

“Nói với Trần Triều, nó chỉ có thể mang đi một người.”

 

Lúc Trần Triều xông vào, hai mắt đỏ ngầu, lồng n.g.ự.c không ngừng phập phồng lên xuống.

 

Tôi không nhịn được nữa, vừa khóc vừa gọi anh:

 

“Anh.”

 

Trần Triều hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi.

 

Nặn ra một nụ cười:

 

“Anh Thâm, tôi tới đưa em gái về nhà.”

 

Hoắc Thâm thản nhiên cười, đứng dậy, nắm chặt cằm Lâm Liễu.

 

“Liễu Liễu, em thấy không? Đó chính là người em thích đó.”

 

Lâm Liễu cắn chặt môi, im lặng không lên tiếng.

 

Loading...