TRIỂN NHAN, ANH YÊU EM - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-06-18 10:45:38
Lượt xem: 1,562
Là bức tường phía sau bàn làm việc.
Trên đó treo và bày vô số khung ảnh.
Chỉ cần chú ý một chút là sẽ thấy.
Những bức ảnh này đều có một điểm chung.
Trên mỗi bức ảnh đều là hình ảnh của tôi.
Từ mẫu giáo, tiểu học cho đến khi tôi trưởng thành, những bức ảnh mới dần ít đi.
Có một khung ảnh màu hồng đính kim cương đầy nữ tính được để ở trên bàn làm việc.
Trong khung ảnh là hình ảnh hai đứa trẻ.
Bé gái chính là tôi, trên đầu buộc hai chiếc nơ rất lớn, toét miệng cười đến mất hết hình tượng.
Bé trai chính là anh ấy, cao hơn tôi nửa cái đầu, đứng trước ống kính trông rất ngầu.
Khung ảnh là món quà tôi tặng anh ấy nhân ngày thiếu nhi.
Mặt sau còn có một dòng chữ viết ngoằn ngoèo: Chúc Triển Nhan và Trần Tiên Châu có một tình bạn lâu dài!
Tôi không thể nhịn cười.
Nhưng vừa cười, nước mắt lại rơi.
Không hiểu sao tôi lại nhớ tới lúc trung học khi xem “Tiếu Ngạo Giang Hồ” của Kim Dung.
Khi đó tôi đặc biệt lo lắng, không hiểu vì sao tiểu sư muội lại thay lòng đổi dạ đi thích Lâm Bình Chi.
Đại sư huynh tốt thế thì không cần, lại hết lần này đến lần khác hy sinh bản thân vì Lâm Bình Chi.
Nhưng sau này, hình như chính tôi đã biến thành tiểu sư muội.
Dần dần xa cách với Trần Tiên Châu, cả ngày chỉ biết quấn quýt bên Cố Thanh Hoài.
Nhưng tôi còn may mắn hơn tiểu sư muội gấp trăm lần.
Không có con đường dẫn đến bóng tối.
Tôi cũng không bỏ lỡ người thầm lặng yêu tôi.
17
Khi Trần Tiên Châu trở lại, trên tay mang theo mấy hộp thuốc bổ.
Tôi đang ngồi trên ghế, đọc nhật ký của anh ấy.
Đồ ngốc này.
Khi tôi còn nhỏ, anh ấy cố tình bắt nạt và làm tôi khóc.
Thì ra chính người bày ra chủ ý này chính là Cố Thanh Hoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trien-nhan-anh-yeu-em/chuong-12.html.]
Anh ta nói rằng cách con trai thể hiện tình yêu của mình với một cô gái là cố tình bắt nạt cô ấy và khiến cô ấy khóc.
Sau này lớn lên anh ấy mới thấy hối hận.
Nhưng đã quá muộn, tôi đã phải lòng Cố Thanh Hoài dịu dàng và tao nhã rồi.
Hóa ra anh ấy chưa bao giờ ghét tôi.
Điều anh ấy ghét nhất chỉ là quanh quẩn bên Cố Thanh Hoài, bị anh ta khống chế cảm xúc, hoàn toàn mất đi lòng tự trọng.
Tôi không dám nghĩ đến việc Trần Tiên Châu chứng kiến tất cả những điều này đã đau đớn đến mức nào.
Anh ấy đã nghĩ đến việc từ bỏ và rời đi mãi mãi.
Nghĩ tới việc thử thích một người khác, cho dù là ai cũng được, thử chấp nhận một lần.
Nhưng cuối cùng anh ấy vẫn không làm được.
Và cái đêm tôi say rượu, anh ấy đã đưa tôi đi.
Đó là lần duy nhất trong đời anh ấy thực hiện một hành động liều lĩnh bất chấp hậu quả.
Trên trang nhật ký vào ngày đó chỉ có ba chữ rất lớn.
“Không hối tiếc!”
Tôi đóng cuốn nhật ký lại.
Trần Tiên Châu đẩy cửa phòng làm việc ra.
Anh ấy nhìn tôi, đôi tai hơi đỏ lên.
Anh ấy ho nhẹ, rồi hỏi: “Trưa nay em muốn ăn gì?”
Tôi tựa lưng vào ghế và đưa tay về phía anh ấy.
Trần Tiên Châu bước từng bước đến bên tôi.
Anh ấy nắm lấy tay tôi.
Sau đó anh ấy quỳ xuống và nhẹ nhàng áp mặt vào bụng tôi.
“Trần Nghiên, trong này thật sự có con của anh sao?”
Tôi bật cười, khi tôi cúi đầu hôn anh ấy, nước mắt tôi rơi xuống mặt anh ấy.
“Chờ thêm vài tháng, bé con sẽ cử động.”
Chúng tôi cứ ôm nhau như thế, không ai có thể phá vỡ không gian hạnh phúc này.
18
Một ngày trước Trần Tiên Châu và tôi đã nhận được giấy chứng nhận kết hôn.
Cố Thanh Hoài đột nhiên tới tìm tôi.