Triển Nguyệt Như Tang - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-11-23 23:18:46
Lượt xem: 212
14.
Triệu Dương quận chúa căm hận trừng mắt nhìn ta:
"Giang Triển Nguyệt, dựa vào cái gì?"
"Ta đợi Tang Kỳ nhiều năm như vậy, đổi lại chỉ là một trận nhục nhã. Còn ngươi, năm đó vứt bỏ hắn, thế mà khi hắn trở về vẫn cưới ngươi?"
"Thế thì quá bất công!"
Ta vốn không định để ý đến Triệu Dương quận chúa, dù sao chúng ta từ nhỏ đã không hợp, luôn không vừa mắt nhau.
Nhưng nàng cứ lải nhải mãi, bám lấy ta rất lâu, luôn miệng nói:
"Dù phải trả giá thế nào, ta cũng sẽ gả cho Tang Kỳ!"
Khi ta trở lại yến tiệc, phát hiện Tang Kỳ đã biến mất.
Ta hỏi phó tướng của hắn xem hắn đi đâu.
Phó tướng đáp:
"Bẩm vương phi, vương gia uống nhiều quá, đi giải rượu rồi."
Không hiểu sao, ta có cảm giác chuyện chẳng lành sắp xảy ra.
Tang Kỳ đi giải rượu, nhưng không quay lại.
Yến tiệc tàn, vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu.
Lờ mờ trong đám đông, ta nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.
Tạ Minh Châu!
Nàng mặc đồ của cung nhân, liếc nhìn ta một cái rồi biến mất vào dòng người.
Ta vội vàng đuổi theo, và cuối cùng phát hiện ra Tang Kỳ và Triệu Dương quận chúa trong một tẩm cung.
Họ quần áo xộc xệch nằm trên một chiếc giường, m.á.u tươi loang lổ khắp nơi.
Trong yến tiệc, Tang Kỳ uống thêm một ly rượu, chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng, rã rời không còn chút sức lực.
Cung nhân dìu hắn đi giải rượu, nói rằng sẽ đưa hắn đi tìm Giang Triển Nguyệt.
Ý thức của hắn đã mơ hồ, bước chân loạng choạng, không biết từ lúc nào đã bị đưa đến một tẩm cung.
Trong tẩm cung, một nữ nhân mặc áo lụa mỏng tiến tới, giọng ngọt ngào gọi:
"Tang Kỳ ca ca."
Tang Kỳ phải cố gắng rất nhiều mới nhận ra người này là Triệu Dương.
Hắn gắng sức đẩy nàng ta ra, lạnh lùng nói:
"Cút!"
Triệu Dương khó khăn lắm mới có được cơ hội này, làm sao chịu bỏ lỡ. Nàng ta uốn éo thân mình dính sát vào hắn, thở hơi nóng bên tai hắn:
"Tang Kỳ ca ca, muốn ta đi."
"Ta nguyện làm thiếp của chàng."
Tang Kỳ nghiến răng, giáng một cú đ.ấ.m vào nàng ta, đẩy nàng ra xa.
"Triệu Dương, nếu ngươi còn dám tiến thêm một bước, ta gi.ết ngươi!"
Triệu Dương chỉ nghĩ hắn cứng miệng. Nàng ta đã dùng loại xuân dược mạnh nhất, không tin không chiếm được hắn.
Nàng vươn tay kéo áo hắn, cố cởi y phục của hắn ra.
Tang Kỳ sắp phát điên vì bị hành hạ.
Nhìn người phụ nữ trên người mình, lúc thì thấy nàng giống Giang Triển Nguyệt, lúc lại thấy nàng là Triệu Dương.
Loại thuốc này quả thực rất đáng sợ.
Cuối cùng, hắn rút d.a.o găm bên hông ra, nghiến răng một cái, đ.â.m thẳng vào cổ họng Triệu Dương.
Máu b.ắ.n tung tóe.
Người phụ nữ trên người hắn đứt hơi.
Khi ta đến, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này.
15.
Ta kéo Triệu Dương quận chúa ra, thấy Tang Kỳ mặt mũi trắng bệch vì xuân dược hành hạ, vội chỉnh lại quần áo cho hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trien-nguyet-nhu-tang/chuong-6.html.]
Tang Kỳ khẽ mỉm cười, đứng dậy, dáng vẻ yếu ớt nhưng vẫn cợt nhả:
"Phu nhân, ta vẫn giữ được trong sạch."
Ta đ.ấ.m nhẹ lên n.g.ự.c hắn một cái:
"Lúc này rồi mà còn nói thế."
Nếu ta đoán không nhầm, buổi yến tiệc này chỉ là một cái bẫy.
Triệu Dương quận chúa chẳng qua chỉ là công cụ để hoàng đế đối phó Tang Kỳ.
Quả nhiên, bên ngoài đã có người dẫn quân bao vây tẩm cung.
Không ngờ người dẫn đầu lại là Tạ Minh Châu.
Nàng ta lớn tiếng nói:
"Phản tặc Tang Kỳ làm nhục Triệu Dương quận chúa, chúng ta phụng mệnh bắt hắn quy án. Những kẻ liên quan, gi.ết không tha!"
Tạ Minh Châu sau khi trốn thoát đã hợp tác với Triệu Dương quận chúa, rồi bắc cầu với hoàng đế. Hai người lập tức nhất trí, cùng muốn trừ khử Tang Kỳ, bèn bày ra màn kịch hôm nay.
Phó tướng của Tang Kỳ dẫn người ra ngoài cản lại, bên ngoài nhanh chóng vang lên tiếng đao kiếm va chạm.
Còn Tang Kỳ, trong thời khắc mấu chốt, lại không giúp được gì.
Hắn bị thuốc hành đến không chịu nổi, yếu ớt tựa vào người ta, ý thức đã mơ hồ.
Ta không thể xuống tay với hắn, bèn sai thị vệ đánh ngất hắn rồi cùng xông ra ngoài.
Cũng may người của Tang Kỳ đều đáng tin, nếu không cả hai chúng ta đã ch.ết ở đó.
Chỉ là lần này, tổn thất vô cùng nặng nề.
16.
Do thị vệ xuống tay hơi mạnh, Tang Kỳ mãi đến ngày hôm sau mới tỉnh.
Vừa tỉnh lại, hắn nổi cơn thịnh nộ, lập tức giương cờ tạo phản lần nữa.
Hắn tức giận nói với ta:
"Ta sẽ ch.ặt đầu cẩu hoàng đế già đó để làm bóng đá. Dám tính kế ta như vậy!"
Ta giữ tay Tang Kỳ lại, rót cho hắn một tách trà để hạ hỏa.
"Tang Kỳ, cả chàng và ta đều biết, chuyện này sớm muộn cũng sẽ xảy ra."
"Một khi đã bước trên con đường tạo phản, thì không thể quay đầu. Nhưng tại sao lúc trước, chàng lại bất ngờ chấp nhận chiếu chiêu an của hoàng đế?"
Tang Kỳ im lặng một lúc, sau đó như một đứa trẻ, ôm chặt lấy ta.
"Vậy nếu ta nói ra, nàng có chê ta ngốc không?"
Người này, thật sự quá ngây thơ.
Ta biết, Tang Kỳ không phải người khôn ngoan theo nghĩa thông thường. Hắn sống bằng cảm xúc, ai đối xử với hắn ngàn phần tốt, hắn sẽ đáp lại vạn phần tốt. Ngược lại, ai làm tổn thương hắn, hắn cũng sẽ trả đũa không chút khoan nhượng.
"Giang Triển Nguyệt, thật ra hoàng đế chính là cha ruột của ta. Năm xưa ông ta và mẫu thân ta từng có một đoạn tình cảm, mẫu thân ta sau khi mang thai ta mới gả cho phụ thân ta."
Mẫu thân Tang Kỳ trước khi qua đời mới tiết lộ sự thật này với hắn.
Mà đến ch.ết, bà vẫn nhớ thương lão hoàng đế.
Tang Kỳ tạo phản, không phải để làm hoàng đế, mà là để báo thù.
Khi chiêu an, hoàng đế đã hứa sẽ để hắn trả thù rửa hận, còn sẽ dựng một đèn trường minh cho mẫu thân hắn.
Quan trọng nhất, hoàng đế hứa cho ta được bình an.
Tang Kỳ không nghĩ ngợi gì đã đồng ý ngay.
Nhưng giờ đây, hắn hối hận.
"Giang Triển Nguyệt, ta muốn gi.ết ông ta! Tiễn ông ta về chầu ông bà!"
"Nếu ông ta muốn diệt cỏ tận gốc, ta sẽ cùng ông ta đấu đến cùng!"
Ta nhẹ nhàng an ủi Tang Kỳ, nói với hắn:
"Được, chàng làm gì ta cũng sẽ ở bên cạnh chàng."
"Nhưng, cố gắng bớt gi.ếc chóc đi."
Ta biết, hoàng đế vốn không phải người tốt lành gì.
Cuộc tranh đấu giữa Tang gia và Tạ gia, ông ta mới chính là ngư ông đắc lợi, đứng xa nhìn hai nhà Tạ , Tang lưỡng bại câu thương.
Dù hiện tại Tang Kỳ có thần phục, sau này chắc chắn vẫn phải đối đầu với hoàng đế. Chi bằng giải quyết sớm để trừ hậu họa cũng tốt.