Trăng sáng không phải tôi - 18
Cập nhật lúc: 2024-12-03 20:26:13
Lượt xem: 646
“Em nói gì?” Hắn cau mày, đột nhiên lùi lại nửa bước, giống như bị chọc vào chỗ đau bởi những lời nói rõ ràng của tôi.
Cuối cùng tôi đã có thể đào được những thứ thối rữa này trong đất, trưng bày trước mặt tôi và hắn, nhìn rõ: “Tôi đang nói về tôi và anh trong mắt anh.”
Hạ Yến nắm lấy cánh tay tôi: “Có nhất thiết phải nói tồi tệ như vậy không?”
Hắn nhìn tôi sắc lẻm và ảm đạm, tôi biết hắn đang rất tức giận. Nhưng tôi vẫn cố chịu đựng cơn đau ở cánh tay và mỉm cười nói: “Nếu không thì là một người bạn, một người bạn tri kỷ, hoặc là thanh mai.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Cuối cùng tôi sẵn sàng thừa nhận điều đó. Tôi đã làm đẹp cho hắn. Hãy tô điểm cho mối quan hệ này, tô điểm cho sự mơ hồ mà hắn đã trao cho tôi.
Nhưng những thứ đẹp đẽ đều phai nhạt, chúng chỉ bẩn thỉu và thô tục. Đáng lẽ nó phải được giấu trong một góc tối mà không nhìn thấy ánh sáng ban ngày. Vì vậy, khi nhìn thấy ánh sáng, nó sẽ chết.
Hắn giam cầm tôi, dồn ép từng bước: “Thẩm Miên, quan hệ giữa anh và em chưa bao giờ đơn giản như vậy. Anh đã nói là anh sẽ ở bên em. Là em phản bội anh trước.”
Tôi nhìn bóng dáng hắn tiến về phía mình, che khuất ánh trăng, chỉ để lại một cái bóng. Tôi biết hắn muốn làm gì nên dùng hết sức đẩy hắn ra: “Anh đưa tôi đến đây để làm gì?”
Tôi chỉ cần đến và đi ngay khi hắn gọi. Đến hiện giờ tôi vẫn chưa hiểu được. Tôi không hiểu mười năm của mình có ý nghĩa gì, tại sao tôi lại làm như như thế.
Hạ Yến dường như không ngờ rằng tôi sẽ sử dụng vũ lực như vậy, vì vậy hắn đã lùi lại vài bước một cách không phòng bị. Hắn định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của tôi, lời nói đó nghẹn lại trong cổ họng hắn. Như chợt tỉnh ngộ việc mình đã làm, hắn nắm chặt tay, giọng khàn khàn: “Xin lỗi.”
Tôi im lặng một lúc rồi nói với hắn: “Hạ Yến, lần này tôi không muốn tha thứ cho anh.”
Hắn nhìn tôi ngạc nhiên, chìm đắm trong suy nghĩ.
Nhưng tôi không hề mềm lòng và rời đi mà không thèm nhìn hắn nữa. Tình bạn bao năm của chúng tôi đã cạn kiệt, với một kết cục đáng xấu hổ như vậy.
Tôi nhớ lại lần đầu tiên tôi gặp hắn lúc còn nhỏ. Hắn vẫn bướng bỉnh như ngày ấy. Chỉ là tôi không muốn tiếp cận hắn nữa thôi. Vì tôi đã thấy ánh trăng dịu dàng hơn, tôi không bao giờ muốn nhìn lại.
17.
——
Lục Tòng Chi và tôi sẽ ở lại Bắc Thành nửa tháng. Điều tôi không ngờ là sau đêm đó, Hạ Yến lại thường xuyên đến gặp tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trang-sang-khong-phai-toi/18.html.]
Lúc đầu hắn vẫn đi cùng Bạch Nhiên. Nhưng trong một bữa tiệc tối, họ chia tay sau một cuộc cãi vã. Đó là bữa tối mà tôi giới thiệu Lục Tòng Chi với Tiểu Hữu và nhóm đồng nghiệp cũ.
Lúc đó tôi đang cùng Lục Tòng Chi tới quầy lễ tân để mua đồ uống. Tôi vô tình gặp Bạch Nhiên và Hạ Yến đang cãi nhau ở góc hành lang.
Tôi không hiểu họ đang nói về chuyện gì. Nhưng khi Bạch Nhiên rời đi, Hạ Yến lại không giữ cô ấy lại. Sau đó, Hạ Yến đến một mình.
Hắn không quan tâm Lục Tòng Chi có ở đó hay không, như thể không có chuyện gì xảy ra. Ngay cả bố mẹ tôi cũng thấy thật kỳ lạ khi hắn lại thể hiện lòng tốt của mình một cách nồng nhiệt như vậy. Tất nhiên họ không biết chuyện giữa tôi và Hạ Yến.
Chỉ là hiện giờ tôi đang ở cùng với Lục Tòng Chi, Hạ Yến có chút không hiểu chuyện. Tự nhiên tôi cũng cảm thấy như vậy. Nhưng Lục Tòng Chi lại không hề khó chịu chút nào, vẫn lịch sự và điềm đạm.
Mỗi khi Hạ Yến tới, tôi đang định đuổi hắn ra ngoài thì Lục Tòng Chi lại ngăn cản. Sau đó, với thái độ trưởng thành, anh lịch sự chào Hạ Yến. Tôi có thể cảm nhận rõ ràng vẻ mặt của Hạ Yến đang xị xuống. Rõ ràng hắn không thể nhìn thấy Lục Tòng Chi, nhưng thỉnh thoảng lại nổi giận.
Ngay cả khi chúng tôi đi cắm trại cùng nhau, Hạ Yến cũng sẽ đi theo. Lục Tòng Chi mỉm cười an ủi tôi, quay người lại nói với Hạ Yến: “Được rồi, lái xe thôi.”
Tôi nghĩ, làm sao một người kiêu ngạo như Hạ Yến lại có thể làm tài xế cho người khác. Tuy nhiên, Hạ Yến đã đồng ý. Hắn nhìn tôi với ánh mắt không rõ cảm xúc, giọng hơi khàn khàn: “Được……”
Chúng tôi đến công viên Thủy Kiều, mùa đông sắp kết thúc nhưng trời vẫn hơi lạnh. Lục Tòng Chi nắm tay tôi đi trước, Hạ Yến đi theo sau. Khoảng cách không quá gần.
“Anh từng nghĩ rằng em là người hiền lành và tốt bụng, nhưng anh quên mất rằng không nên đánh giá con người qua vẻ bề ngoài.”
Tôi nhìn Lục Tòng Chi, cố ý trêu chọc anh, trên môi nở nụ cười: “Em không hào phóng như anh nghĩ.”
Tôi hơi đỏ mặt: “Quả nhiên là nhà văn trong bụng đầy mực, đầu óc và mắt đều đen như mực.”
Anh không hề xấu hổ, nhét tay tôi vào túi áo gió. Trong lúc nhất thời tôi quên mất phía sau mình còn có người, tôi chỉ cảm thấy mình cũng thích Lục Tòng Chi như vậy.
Suốt đường Hạ Yến không nói lời nào, im lặng như không tồn tại. Hắn không nói một lời nào cho đến khi chúng tôi quay về vào buổi chiều.
Đỗ xe xong, hắn đưa chìa khóa cho tôi rồi chuẩn bị rời đi. Tôi vẫn ngăn hắn lại: “Hạ Yến.”