Trăng sáng không phải tôi - 13
Cập nhật lúc: 2024-12-03 20:25:15
Lượt xem: 502
Tôi chợt nhận ra, nhiều năm như vậy, trong mắt tôi chỉ có thể nhìn thấy Hạ Yến. Nhưng hiện giờ, khi tôi hướng sự chú ý của mình đến những người đàn ông khác, tôi nhận ra rằng mình cũng có thể được đối xử tốt.
Anh nhìn tôi, cười khúc khích và trả lời từng câu hỏi của tôi nói một cách nghiêm túc. Tôi chưa bao giờ thấy một ánh mắt tập trung và dịu dàng như vậy. Trong lúc nhất thời, đáy mắt có chút chua chát.
Tôi cùng Lục Tòng Chi đến Nam Thành và trao đổi thông tin liên lạc. Anh nói: “Thẩm Miên, tôi nghĩ chúng ta có thể kết bạn.”
Tôi mỉm cười và sẵn sàng đồng ý.
Kể từ đó, chúng tôi thường xuyên liên lạc. Về công việc ở Nam Thành, Chủ tịch đã lo liệu từ trước nên khi đến đây tôi không phải làm gì nhiều, rất dễ dàng.
Khi không có việc gì làm, Lục Tòng Chi sẽ đón tôi, chúng tôi sẽ cùng nhau đi hội chợ sách để xem tác phẩm của các tác giả chúng tôi yêu thích đã xuất bản, trong đó có nhiều tác phẩm cũng là của anh.
Tôi muộn màng nhận ra bút danh của anh, chợt nhớ ra mình đã đọc sách của anh hồi trung học.
Anh đưa tay lên cằm, nheo mắt cười: “Vậy ra chúng ta đã biết nhau từ lâu rồi.”
Tôi cũng rất ngạc nhiên, số phận quả thực là một điều tuyệt vời.
“Tới giờ tác phẩm của thầy vẫn còn ở nhà em.” Tôi nhịn không được đổi tên trêu chọc anh.
Chúng tôi đã hiểu nhau nhiều hơn trong vài tháng ở bên nhau. Nghe tôi nói, anh nhìn giá sách trước mặt, cầm một cuốn sách lên lật qua, cười nói: “Vậy nếu có cơ hội, em dẫn tôi đi xem nhé.”
Tôi đáp lại bằng một nụ cười, nhưng tôi không coi trọng điều đó.
Tôi đã sống ở Nam Thành được nửa năm và đã quen với cuộc sống ở đây. Thỉnh thoảng tôi liên lạc với bố mẹ, họ ngầm hiểu mà không nhắc đến Hạ Yến nữa, có lẽ họ sợ tôi buồn.
Nhưng họ vẫn không nên lo lắng như vậy, mặc dù tôi thích Hạ Yến nhiều năm, nhưng nếu không có hắn, tôi sẽ không mất đi nửa cuộc đời mình.
Sau khi xuống máy bay ngày hôm đó, tôi thấy điện thoại của mình có hơn chục cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.
Hắn nhắn:
[Anh nghe nói em sẽ đến Nam Thành?]
[Tại sao em lại rời đi mà không nói một lời?]
[Em có dám thử không.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trang-sang-khong-phai-toi/13.html.]
[…]
[Trả lời điện thoại.]
[Em ở đâu?]
[…]
[Được rồi, Thẩm Miên, em giỏi thật đấy. ]
Tôi nhìn mà không nhịn được cười, thật là tự tin. Hãy nhìn hắn, luôn trong tư thế này, tư thế của một kẻ bề trên. Hắn không sợ mất tôi nên đương nhiên sẽ không hoảng sợ. So với lúc Bạch Nhiên rời đi, hắn chỉ biết đến rượu và rượu.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Rõ ràng nó giống như một trò đùa. Tôi không trả lời hay gọi lại cho hắn. Đơn giản chỉ cần chặn tất cả thông tin liên lạc của hắn. Một khi đã đứt thì sẽ không bao giờ bị ràng buộc nữa.
Khi đó nếu nói trong lòng mình không buồn, không chán nản là nói dối. Nhưng may mắn là trong sáu tháng qua, tôi bận rộn với công việc và ổn định được cuộc sống của mình.
Thời gian thực sự có thể chữa lành mọi thứ chứ đừng nói đến chuyện nhỏ nhặt như mối tình đầu. Tôi không còn quan tâm nhiều đến Hạ Yến nữa, ít nhất tôi có thể mỉm cười và kể cho Lục Tòng Chi nghe về hắn như một câu chuyện của quá khứ.
Lục Tòng Chi khác với tôi, anh chưa từng có phụ nữ. Từ trước đến nay anh chỉ quan tâm đến văn chương, anh cho rằng tình yêu giống như một đoạn văn trong một cuốn sách được miêu tả nhiều lần bằng những lối tu từ khác nhau. Không cần chạm vào, nhưng cũng giống như bạn đã trải qua hàng nghìn lần, cảm thấy nó quá thô tục và nhàm chán, vô vị.
Dựa trên những gì tôi biết về anh, tôi đoán anh sẽ an ủi tôi vài lời, rồi dạy tôi tránh những thứ như tình cảm. Nhưng lần này tôi đoán không đúng.
Không bình thường, anh phá bỏ ranh giới, đưa tay muốn chạm vào đầu tôi: “Anh ta không sợ mất em vì cho rằng mình đã có người tốt hơn, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã biết anh ta sai rồi.”
13
——
Tôi hơi bối rối trong giây lát và không hiểu ý nghĩa trong lời nói của Lục Tòng Chi. Anh chưa bao giờ chạm vào tôi dù chúng tôi đã quen biết được nửa năm. Anh vẫn giữ phép lịch sự và phẩm chất của một quý ông tốt, đồng thời giữa anh và tôi cũng có một khoảng cách thích hợp.
Nếu là Hạ Yến, tôi chắc chắn sẽ không ngạc nhiên như vậy, hắn vẫn luôn động chân động tay.
Nhưng khi một người đàn ông bỗng nhiên vượt qua giới hạn của bản thân. Điều này có nghĩa là gì, tôi không hiểu.
Lục Tòng Chi chỉ quơ tay trên đỉnh đầu tôi hai lần, không hề động đến sợi tóc, liền rút tay lại. Vẻ mặt của anh vẫn tự nhiên như thường lệ, tôi nghĩ mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Nhưng kể từ ngày đó, Lục Tòng Chi đến tìm tôi ngày càng thường xuyên hơn, thường xuyên đến mức buổi sáng đưa tôi đến công ty, buổi trưa đón tôi đi ăn và đưa tôi về nhà vào buổi tối.