Trăng Mờ - 8
Cập nhật lúc: 2025-03-03 15:17:56
Lượt xem: 17
Lẽ ra mọi chuyện chưa đáng sợ lắm nếu như cái dáng nằm sấp của nó có thể bình thường một chút. Nhưng không, có đang nằm với dáng chân tay kì quặc, quẹo qua quắc lại thành một hình dáng cổ quái. Đáng nói hơn chính là cái đầu của nó, nếu như nằm sấp ngẩng đầu lên thì cũng không có cách nào kiểu như vậy được, cái đầu của cậu bé này giống như bị chặt đi sau đó sắp lại, thẳng tắp một cách đáng ngờ. Mà đáng ngờ hơn nữa chính là đôi mắt đen sâu hòm y hệt như trong giấc mơ của Hạ, thậm chí cái miệng của nó cũng đang nhấp nháy như thể đang nói gì đó.
Nghe ra mới biết, thì ra cái tiếng “lộc cộc” kia chính là phát ra từ miệng cậu bé. Lúc nãy chỉ nghe thấy một tiếng, bây giờ lắng tai nghe kĩ thì sau tiếng của cậu bé còn những tiếng “lộc cộc” nho nhỏ khác vang theo. Hạ vừa nhìn một cái, mẹ ơi những cái cột rong rêu ấy đang phát ra âm thanh, bọn chúng dường như có miệng.
“Mẹ ơi! Rong biển có miệng, rong biển thành tinh kìa.”
Đột nhiên Hạ hét lên như thế đúng là khiến cho Tú hoang mang không biết phải làm thế nào. Bao nhiêu công sức giữ im lặng để cho cái thứ kia không nhìn thấy mình mà giờ Hạ lại hét ầm lên như thế thì chẳng khác nào “lạy ông tôi ở bụi này” chứ. Nhưng cũng khó trách Hạ, không phải Hạ cố tình làm hỏng kế hoạch của họ, mà là giờ sau khi hét xong thì Hạ cũng trợn trắng mắt ngã ra bất tỉnh nhân sự luôn.
Cũng không biết qua bao lâu, những chuyện sau đó xảy ra như thế nào, khi Hạ tỉnh lại đã là xế chiều ngày hôm sau. Chỉ nghe nói lại đêm qua Tú mang Hạ về với trạng thái ướt như chuột lột nhưng cũng không biết xảy ra chuyện gì, vì Tú không hề mở miệng nói gì. Thấy tình trạng Hạ sốt đến nói sảng thì cô Năm lo lắng không thôi, sáng sớm đã đợi cô y tá từ bên kia sông sang trực trạm xá để rước về khám cho Hạ, kết quả cô ấy nói Hạ bởi vì hoảng sợ quá độ mà thôi.
Thôi rồi, chuyện này đúng là làm ầm ĩ cả xóm. Chỉ sợ sau này Hạ sẽ làm liên lụy cả cô Năm vì người dân ở đó đã mặc định nếu như Hạ ngã xuống nước vào ban đêm mà vẫn yên ổn thì chín mươi chín phần trăm là có vấn đề. Tuy rằng họ không nói ra và vì nể mặt cô Năm mới đến thăm Hạ nhưng nhìn cái cách mà họ né tránh mình thì cô cũng biết rằng họ nghĩ mình thể nào cũng có liên quan tới lời nguyền “trăng mờ” ở nơi này rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trang-mo/8.html.]
Chương 5
Mẹ con cô Năm vốn dĩ cũng thừa biết kết quả là sẽ như vậy cho nên không hề mở miệng giải thích bất cứ điều gì với mọi người. Về mặt cô y tá, có lẽ bởi vì là nghề nghiệp của cô ấy và tín ngưỡng vô thần cho nên cô ấy không hề tỏ ra chút sợ hãi, e dè hay ghét bỏ gì Hạ. Sau khi tỉnh lại thì trong đầu Hạ có muôn vàn câu hỏi, chỉ chờ cho mọi người đã về hết cô mới hỏi cô Năm: “Rõ ràng…sao cô lại bảo vệ cho con như vậy. Cô không sợ con ám vận xui cho nhà cô hay sao?”
Hai chữ rõ ràng mà Hạ bỏ dở đó chính là muốn nói cô Năm không phải cũng rất e sợ thứ kia hay sao, như thế chẳng phải là rước họa vào thân ư. Rõ ràng đêm ấy Hạ nhìn thấy ánh mắt phức tạp của cô Năm đứng nép bên cửa chờ Hạ và Tú vào nhà kia mà…
Lúc này cô Năm mới kể lại, đêm qua đúng lúc nửa đêm đang ngủ thì nghe thấy tiếng động, sau đó thấy Hạ và Tú lần lượt mở cửa ra ngoài. Tiếp đó là những thứ diễn ra bên ngoài cái ao kia, rõ ràng cái ao đó của một người chủ đã bỏ hoang mấy năm nay, và cũng cách xa nhà cô Năm cả cây số. Nếu nói như vậy thì Hạ hoàn toàn không hề có chút ấn tượng nào về việc đi như mộng du cả cây số từ nhà ra cái ao kia để té cắm đầu xuống bãi cỏ.
Hạ nghe xong thì cuối cùng cũng chấp nhận được sự thật rằng nơi này có những chuyện linh dị ma quái, hoàn toàn khác với những nhận thức trước đây của cô. Vì khá không chấp nhận được đó nên Hạ đã cảm ơn cô Năm và đề nghị mong muốn được quay về của mình, nhưng sau khi cô Năm nghe xong thì không phải là ngăn cản cô mà chỉ khẽ thở dài. Chỉ bao nhiêu đó thôi cũng đủ khiến Hạ cảm thấy dự cảm không lành rồi, nhưng mà chạy trời không khỏi nắng, cô Năm vẫn là nói ra câu nói mà cô không muốn nghe nhất.
“Cô Năm e là con sẽ không rời khỏi đây được rồi!”