Trăng Mờ - 34
Cập nhật lúc: 2025-03-03 15:25:31
Lượt xem: 16
Dù không soi gương nhưng Hạ vẫn cảm thấy bản thân nhất định trở nên rất đáng sợ. Cô là người học y, nên cô có thể tưởng tượng được nó như thế nào. Hai mắt mù lòa, sống vật vờ với thân thể thối rửa đau đớn cùng cực. Ngày dài lặng lẽ trôi qua, chớp mắt đã là mười năm. Hạ như một con quái vật, dù cho cơ thể đã thối rữa gần hết nhưng vẫn không chết. Lúc này tâm trí Hạ như thể được đồng điệu với Hạ của năm xưa, cô nhớ hết tất thảy, nhớ đến anh trai song sinh của mình, cô hối hận tột cùng vì khi đó không cùng c.h.ế.t với anh trai mình cho xong…
Năm thứ mười một, thằng nhóc năm xưa nay đã lớn. Để chuẩn bị lấy vợ, nó sai người đem Hạ đi “an táng”, cách thức vẫn là cột đá vào người để dìm xuống nước. Hạ ngâm mình trong dòng nước lạnh, rõ ràng đã xuống nước rồi nhưng sao Hạ vẫn chưa tìm thấy anh trai mình, phải chăng anh đã đầu thai rồi, không còn vương vấn gì đến kiếp này nữa. Cứ thế, Hạ lại nằm dưới lòng sông lạnh ngắt, qua mười năm nữa, cuối cùng cô cũng từ bỏ hy vọng, và đi đầu thai.
Hạ giật mình thức dậy lần nữa, lần này tỉnh đúng thời rồi. Nhưng không biết tại sao cô lại nằm bên bờ sông, mà người đầu tiên Hạ nhìn thấy chính là Tú. Sau khi quan sát cẩn thận, Hạ bèn hỏi: “Năm nay có phải là năm *** không?”
Tú vẫn như thế, cô lạnh lùng nói: “Đúng vậy, Hạ đã tìm được câu trả lời rồi chăng?”
“Đúng, nhưng Tú không nhớ gì về kiếp đó ư?”
Nghe Hạ nói như thế, Tú lắc đầu nói: “Tú không nhớ gì cả, khi Tú biết nhớ thì mình đã là một con quỷ nước. Làm quỷ nước và chờ đợi rất lâu, chờ đến năm ấy mới đầu thai vào bụng của mẹ Năm được. Bởi vì anh ấy cảm nhận được trái tim của anh ấy đã quay lại rồi.”
Không biết Hạ nghĩ đến điều gì, đột nhiên cô hít sâu một hơi, sau đó nhắm chặt mắt, hai giọt nước mắt từ khóe mi từ từ lăn xuống.
Bi ai thay, có lẽ vì năm xưa anh trai cô cứ chấp niệm với việc cô còn sống sót và đang sống rất tốt cho nên mới không cảm nhận được. Thật ra Hạ cũng đã chờ đợi mười năm dưới đáy sông, thậm chí mười năm trước nữa Hạ cũng đã vô số lần nằm mơ, mơ thấy anh trai mình đến đón mình. Nhưng chờ mãi, chờ mãi cũng chẳng thấy anh trai đến đón mình. Thật ra hai anh em cô rất giống nhau, đều đã từng chờ đợi đối phương trong tuyệt vọng, sau đó lại nghĩ rằng họ đã quên mình, sớm đã bỏ đi, đầu thai kiếp khác.
Chương 21
“Tú, bây giờ Hạ phải làm sao đây. Hạ phải đi đâu để gặp anh ấy, và làm thế nào bây giờ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trang-mo/34.html.]
Nghe Hạ hỏi, giọng Tú có chút buồn bã nói: “Anh ấy…không gặp được.”
Ủa? Hạ nghe như bị búa đập vào đầu, vật vã suốt lâu nay của Hạ giờ đổi lấy một câu không gặp được. Hạ bàng hoàng hỏi: “Sao lại không thể…vậy thì có cách nào giúp truyền đạt lại không, cho anh ấy hiểu được?”
“Thật ra, có một chuyện này Tú luôn muốn nói với Hạ. Lời nguyền trăng mờ vốn dĩ không phải là anh ấy lập nên, những đống xương trắng bên dưới lòng sông kia cũng chẳng phải do anh ấy đã giết.”
Hạ sốc ngang, đây còn hơn tình tiết phim Ấn Độ nữa, cô thở dốc rồi nói: “Rồi, còn chuyện gì nữa Tú nói hết ra luôn đi, Hạ vẫn còn chịu được. Nói chuyện sốc hơn nữa đi.”
Tú hơi ái ngại nhìn Hạ, không biết là Hạ đang nói thật hay là nói kiểu gì nữa. Nhưng nhìn vẻ mặt chắc nịch của Hạ, Tú nói: “Này là Hạ nói đấy nhé, chuẩn bị tinh thần nhé.”
“Thật hả, nói vậy là có chuyện sốc hơn nữa thật hả. Thôi được rồi, Tú nói đi, Hạ chuẩn bị xong rồi đây.”
“Anh trai Hạ cần Hạ giúp đỡ, bởi vì con quỷ đã tạo nên lời nguyền trăng mờ kia đã luyện thành cái ác, anh trai Hạ không thể ra mặt chống đối lại nó.”
“Vậy là hóa ra bao nhiêu năm nay người ta vẫn luôn đổ oan cho anh ấy, thực chất hung thủ thật sự là một kẻ khác. Nhưng mà kẻ đó là ai, tại sao lại nhất định phải tạo nên lời nguyền kia để hại người dân nơi đây qua mấy trăm năm chứ?”
Hạ đang cố gắng tiếp thu câu chuyện, cô vẫn chưa hiểu rốt cuộc những thứ cô thấy kia có thật như vậy hay không, lẽ nào con quỷ kia đã nhúng tay vào làm cho giấc mơ trở nên méo mó và sai lệch đi so với ban đầu?
Thấy trời đã về chiều, Tú nói: “Nơi này không an toàn đâu, chúng ta về nhà trước rồi nói tiếp.”
Vừa đi, Hạ vừa xâu chuỗi câu chuyện lại với nhau sau cho hợp lí nhất. Về đến nhà, thấy cô Năm đang ngồi chờ sẵn, Hạ cười khổ gật đầu chào rồi theo Tú đi vào nhà. Không ngờ là Tú còn có đồ chơi, cô đem từ đâu ra một xâu vòng hoa rồi bảo Hạ đeo lên cổ tay và nói: “Hạ đeo cái này vào bọn chúng sẽ tưởng Hạ giống Tú, là ma nước đầu thai nên sẽ không tìm Hạ đâu. Cái vòng này là anh ấy làm cho Hạ, nhưng nó chỉ có tác dụng trong vòng năm ngày mà thôi, những ngày này Hạ và Tú phải tranh thủ mới được.