Trăng Mờ - 15

Cập nhật lúc: 2025-03-03 15:20:04
Lượt xem: 16

Đứa trẻ kia bỏ dở câu nói, sau đó đất cát xung quanh lập tức hung hăng tràn vào, chỉ trong chớp mắt đã lấp kín thân thể nhỏ bé kia của Tú. Mà lúc này những cái “xác” không đầu cũng vội vã bò lên miệng hố, được đầu của bọ họ dẫn đường tràn vào trong nhà g.i.ế.c chóc dã man. Chỉ trong chốc lát, những người sống sót còn lại đã bị g.i.ế.c sạch sẽ không còn một mống. Xác người nằm ngổn ngang, m.á.u me nhuộm đỏ thẫm. Không khí yên lặng đến rợn người, chẳng còn tiếng con giun con dế kêu ngoài đồng, chỉ nghe thấy tiếng quạ thi thoảng lại kêu lên lanh lảnh khiến người nghe cảm thấy rợn người và bên ngoài bầu trời kia, chỉ có bóng trăng lờ mờ soi xuống.

 

“Không…Không…”

 

Tiếng Hạ hét lớn như xé lòng, cô bất lực nhìn thân xác mình nằm đó bên vũng máu. Nhìn tất cả những người vừa mới sống sờ sờ đây đã bị g.i.ế.c một cách tàn nhẫn mà bản thân lại bất lực. Không ai nghe thấy cô nói, cô cũng chẳng thể sờ vào bất cứ vật gì…

 

“Không…không…”

 

Hạ lại lớn tiếng hét, nước mắt giàn giụa, không thể chấp nhận được cảnh tượng này. Nhưng cũng cùng lúc này, cô mơ hồ nghe thấy có tiếng gọi bên tai mình, giọng nói nghe chừng như êm dịu nhưng lại quật cường.

 

“Hạ ơi, Hạ!”

 

“Hạ ơi, tỉnh lại đi Hạ.”

 

Có bàn tay lành lạnh chạm vào má mình, Hạ từ từ tỉnh lại. Đập vào mắt cô chính là khuôn mặt nhợt nhạt của Tú, Tú đang đưa tay lau cái thứ ấm nóng trên má cô.

 

Hóa ra Hạ đang khóc!

 

Vừa mới mở mắt, ánh mắt của Hạ đã tràn đầy sự ngơ ngác, thậm chí thân thể còn chưa đứng vững đã vội vàng đứng dậy. Biểu cảm của Hạ lúc này còn hơn cả thấy ma…

 

Bởi vì rõ ràng mọi người đều đã c.h.ế.t cả rồi mà, bây giờ sờ sờ đứng dây chẳng phải ma thì là gì. Trải qua hoàn cảnh vừa rồi, bây giờ tam quan bình thường của Hạ đã sớm không còn bình thường rồi. Trong đầu của cô bây giờ hẵng là đang suy nghĩ “Thôi thế là hết, kiểu này sống chung với ma luôn rồi.” Mà dù sao cô bây giờ hình như cũng đã là ma luôn rồi. Nghĩ như thế thì Hạ vội vàng mặc kệ cái đám “ma” kia mà cuống cuồng quay vòng vòng tìm “xác” của mình.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trang-mo/15.html.]

Thấy Hạ biểu hiện “lạ” đến như thế thì mọi người cũng ngơ ngác không kém Hạ là bao đâu. Tú ra dấu mọi người yên lặng để Hạ tìm một lúc, sau đó cô mới tiến lên hỏi: “Hạ, Hạ tìm gì vậy?”

 

“Xác, xác của tôi đâu mất rồi?”

 

Chương 9

 

“Xác, xác gì?”

 

Mọi người đều ngơ ngác đần người ra, họ nhìn thấy biểu hiện của Hạ bây giờ thì còn sợ hơn cả sợ thứ kia nữa. Một người bình thường sống sờ sờ ra đó đột nhiên lại đòi tìm “xác” của chính mình, ai mà không sợ cho được.

 

Không một ai trả lời Hạ, mà mặt Hạ lúc này cũng không khác gì nhìn thấy quỷ, hai bên mặc ai nấy sợ đối phương, nghĩ lại thì đúng là cũng có chút buồn cười. Ngược lại bây giờ chỉ có Tú là sắc mặt khá căng thẳng, cô im lặng quan sát Hạ một lúc rồi nói nhỏ: “Hạ ơi, Hạ chưa c.h.ế.t đâu. Nơi này bây giờ vẫn chưa có ai c.h.ế.t cả.”

 

Mặc dù giọng nói của Tú rất chắc chắn, thế nhưng Hạ vẫn chưa tin lắm, cô vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật này. Rõ ràng, rõ ràng là những cảnh kia sống động như thật vậy mà, tất cả chân thật đến mức cô cảm giác mình vừa trải qua vậy. Thấy biểu cảm không thể tin được hiện ra trên mặt Hạ, Tú lại nói: “Khó tin đúng không?”

 

Hạ gật nhẹ đầu, vẫn còn rất hoài nghi cuộc đời này. Lần đầu tiên sau ngần ấy năm sống trên đời, Hạ được trải qua sự hư ảo đến như thế, hỏi làm sao mà trong chốc lát cô có thể tin được cơ chứ. Kéo tay Hạ ra khỏi quan tài, Tú nói tiếp: “Những gì Hạ vừa nhìn thấy không phải là mơ đâu, rất có thể là thứ gì đó đã cho Hạ nhìn thấy được tương lai sắp xảy ra. Mặc dù tới giờ Tú vẫn chưa biết có phải là đứa trẻ trong quan tài này hay là thứ gì khác, nhưng Hạ có thể cho Tú biết Hạ đã nhìn thấy gì không?”

 

Hạ vẫn ngu ngơ, cô khó lòng mà tỉnh táo được ngay lúc này. Khuôn mặt hoang mang đến tột độ, rốt cuộc những thứ này là sao, cô nên tin ai bây giờ đây.

 

Đợi mãi không đợi được câu trả lời của Hạ, Tú đành thất vọng quay đầu nhìn cô Năm rồi nói: “Chúng ta phải an táng đứa trẻ này ngay sau khi bước qua 12 giờ đêm, hơn nữa huyệt nhất định phải đào sâu bảy thước.”

 

Hạ cau mày, vẻ mặt khó tin quay sang nhìn Tú. Tay cô hơi run lên, sao có thể như vậy chứ?

 

Tú rất tinh ý, cô lại có thể nhìn thấy sự thay đổi rất nhỏ của Hạ, cô quay sang hỏi: “Hạ sao vậy?”

Loading...