Trận Lũ Đó, Chồng Tôi Bỏ Tôi Lại Đi Cứu Người Khác - chương 7
Cập nhật lúc: 2025-02-07 07:15:02
Lượt xem: 540
Chương 7
Ba năm sau, tại thành phố biển tươi mát, Diễm An đang gọi điện cho Việt Bân báo sẽ đi xa vài hôm, cô cần làm chút chuyện.
“Anh đừng lo, em bên đó chờ anh nhé”
Tiếng anh vẫn vang lên, căn dặn cô từng chút một, cô nghe mà cười khúc khích, cuối cùng anh cũng chịu cúp máy, cô thở một hơi, nhìn lên bầu trời có lẽ cô nên bắt đầu thôi nhỉ.
Diễm An đã kết hôn được 2 năm rồi, người chồng hiện tại vô cùng yêu thương cô, nhiều lúc cô cảm thấy may mắn vì nhờ trận lũ năm đó mà cô gặp được Việt Bân.
Thật ra Việt Bân chồng cô, anh ấy cũng muốn ra tay giúp cô, nhưng đây là việc cá nhân của mình cô không muốn anh nhúng tay vào, cô cũng rất biết ơn anh đã giúp đỡ cô thu thập thông tin thời gian qua.
Cô nhấc máy lên gọi cho bên môi giới, đây là bên chuyên chăn rau cho các phú bà, cũng nhờ sự sơ hở của Di Nguyệt đã giúp cô lần này.
Di Nguyệt đúng là đáng thương bao năm vẫn bám lấy Tuấn Chương, mà anh ta vẫn không đồng ý lấy cô ta, cho đến hơn 1 năm trước cô ta bẫy anh ta thành công mang thai.
Dưới sức ép của mọi người, anh ta đã lấy Di Nguyệt, nhưng cô ta rất bực tức, Tuấn Chương đã không còn quan tâm cô ta nhiều nữa.
Sự thiếu thốn tình cảm, không đơn giản chỉ có vậy, con đã 1 tuổi rồi, anh ta không chịu động vào cô ta nữa.
Cô ta cũng cần giải quyết nhu cầu chứ, cô ta đem tiền bao nuôi một gã trai, cứ dăm ba hôm cô ta lại tới khách sạn lăn lộn với hắn.
Rất kín đáo, cô ta cũng rất cẩn thận, nhỡ mang thai thì không ổn chút nào.
Sau khi ra khỏi khách sạn, cô ta thỏa mãn thở sung sướng, còn chuyển cho gã trai kia thêm chút tiền bồi dưỡng.
“Sướng quá đi, may mà nhờ có đường dây này, không thì không biết phải làm sao”
Cô ta phải nhanh chóng về mới được, tối nay có tiệc trong nhà, cần cô ta góp mặt.
Nghĩ mà thấy áp lực, 1 năm trời làm dâu, mà gia đình họ vẫn ghét cô, thi thoảng còn nhắc tên Diễm An trước mắt cô ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tran-lu-do-chong-toi-bo-toi-lai-di-cuu-nguoi-khac/chuong-7.html.]
Nhưng mà thôi, cô có đứa con trai để giữ chân chức phu nhân, cũng không quan tâm gì khác nữa.
Cô ta nhanh chóng trang điểm chuẩn bị váy vóc, cô ta muốn bọn người đó phải nhìn cô ta mà ngưỡng mộ thèm khát.
Tuấn Chương sau nhiều ngày không về, bị mẹ giục đến bữa tiệc tối nay, vì là tiệc sinh nhật con trai 1 tuổi anh ta đành phải về.
Dù kết hôn với Di Nguyệt, thậm chí có con nhưng anh ta vẫn rất ít khi về, anh ta nhìn thấy cô ta lại nhớ lại sai lầm đã hại c.h.ế.t An An.
Đang dừng chờ đèn đỏ, một bóng hình lướt qua trước mắt anh, anh ta nghĩ mình nhìn nhầm, đó chẳng phải An An sao.
Như phát điên anh ta lao xuống xe, đuổi theo bóng dáng đó, túm vào tay cô gái đó giật lại, cô gái bị kéo lại chút xíu thì ngã.
Gác Xép Của Tiếu Tiếu
“Á anh làm gì vậy, thả tôi ra”
Anh nhìn cô gái đó, không phải An An liền thẫn thờ, vội xin lỗi rồi quay lại xe.
Đóng cửa xe lại, anh ta rời đi nhanh chóng, tâm trạng rối bời, có lẽ nhớ cô ấy tới điên rồi.
Diễm An đã về nước, cô âm thầm nhìn từ xa hình ảnh của Tuấn Chương kéo tay cô gái vừa xong, trong lòng không khỏi cười khẩy, ra vẻ thâm tình cái gì cơ chứ.
Trở về khách sạn nghỉ ngơi, Diễm An lập tức sắp xếp lại giấy tờ thông tin, nhằm mục đích chuẩn bị cho những sự việc sắp tới.
Điện thoại cô bất ngờ đổ chuông, là người quản gia cũ cô từng quen của nhà họ Đinh, ông ta là kẻ trung thành lắm, vốn ông ta cũng định cống hiến cho nhà họ suốt đời, nhưng đâu có ngờ nhà họ Đinh lại bạc bẽo như vậy, cũng do nhà đó ác với ông ta trước.
Người quản gia này đã làm việc gần 20 năm cho nhà họ Đinh, chỉ vì vợ ông ta bị ung thư, ông xin vay tiền họ chục vạn để chữa trị, ai có dè nhà họ lại không cho vay, còn nói nếu ông còn vay tiếp sẽ đuổi việc ông ta.
Biết được tin đó Diễm An nắm lấy cơ hội vàng, cô hỗ trợ ông ta ngay mà không ngần ngại, còn giúp vợ ông ta chữa tại bệnh viện lớn nhất thành phố, tìm bác sĩ chuyên môn cao nhất đến cho vợ ông ta, ông ta xúc động nguyện xin giữ kín việc cô còn sống và làm tay trong cho cô.
Hài lòng nhìn sự sắp xếp của ông quản gia, Diễm An tựa lưng ra ghế nhìn xuống quang cảnh của thành phố này, môi cô nở một nụ cười, cô thầm thì.
“Tôi thật sự muốn xem các người sẽ xử lý ra sao”