Trận Lũ Đó, Chồng Tôi Bỏ Tôi Lại Đi Cứu Người Khác - chương 3
Cập nhật lúc: 2025-02-07 07:13:18
Lượt xem: 449
Chương 3
Mọi người dừng vỗ tay, nhìn qua phía tiếng tri hô, như nghe thấy tiếng cảnh báo, Tuấn Chương lao tới đó, bế phốc cô ta dậy đi ra phía cửa.
“Anh đưa cô ấy đi viện, buổi tiệc này em cứ tiếp tục với mọi người nhé”
“Anh bước ra khỏi cửa, chúng ta không thể bình thường được nữa”
Giọng cô vang lên lạnh lùng.
“Em đừng làm khó người khác, anh không nghĩ em nhỏ nhen vậy”
Mặc cô đang ngơ ngác , anh ta ôm Di Nguyệt bỏ đi, quản gia và đội cứu thương đã ngay bên cạnh, họ cũng bối rối nhìn cô.
Anh ta đâu nhất thiết phải hạ nhục cô ngay trong ngày này chứ.
Mọi người cũng ngại ngùng, ánh mắt có thương hại, có an ủi, cô nhanh lấy lại khí thế, điều khiển lại bữa tiệc.
Các vị khách cũng biết ý, coi như không thấy lại tiến tới chúc mừng cô.
Tiệc tan, cô ngồi tại phòng ôm vai cô chợt nhận ra, anh ta không hề tôn trọng cô, thế thân cô cũng không xứng.
Đây chính là bữa tiệc anh ta tổ chức, để mọi người biết anh ta yêu cô ra sao, thì ra đây là tình yêu anh ta dành cho cô.
“Em chưa ngủ sao, anh hôm nay đúng là hơi làm quá, anh xin lỗi”
Anh ta lên phòng, người thoảng nhẹ mùi nước hoa của người khác, cô nhăn mũi lại, lạnh lùng cô đáp lại.
“Hơi quá? anh biết em xấu hổ thế nào không, tiệc sinh nhật nhìn chồng ôm người con gái khác, họ cười chê em thế nào”
Có vẻ hơi mất kiên nhẫn với cô, anh ta nói khó chịu.
“Cô ấy cũng là khách, sao em chấp nhặt làm gì, nhiệm vụ của chúng ta là đảm bảo khách khứa an toàn mà”
“Có đội cứu thương, anh giỏi nghiệp vụ hơn họ cơ hả”
“ Anh biết mình hơi mất bình tĩnh, cũng đã xin lỗi rồi, em muốn thế nào mới thôi hả”
Kéo dây cà vạt xuống, anh ta bực bội nhìn cô.
“Em biết cả rồi, nếu anh muốn đến với cô ấy, em giúp anh một tay, chúng ta ly hôn”
Ngạc nhiên nhìn cô, anh ta nói lớn tiếng.
“Em điên sao hả, có thế mà đòi ly hôn, công ty sắp lên sàn lần nữa, em đừng có phát điên lúc này”
Cô quay phắt lại, nhìn anh ta chằm chăm nói với vẻ nghiêm túc.
“Em không điên, có điên thì cũng do anh cả, nếu anh đồng ý sau khi công ty lên sàn, chúng ta thỏa thuận ly hôn”
Anh ta nghe vậy vội muốn ôm cô, cô đẩy ra anh ta thở dài.
“Anh với cô ấy thật không có gì cả, em đừng như vậy, anh xin lỗi rồi mà”
Cô đi về phía cửa, tránh mặt anh ta, cô trước khi đóng cửa lại nói.
“Em không cần lời xin lỗi, em chỉ cần lời thú nhận từ anh”
Tiếng đóng cửa vang lên, anh ta ngồi xuống giường vò nhẹ mái tóc, thật lòng anh ta không muốn ly hôn với cô.
Mọi thứ với Di Nguyệt chỉ giới hạn trong tình cảm niên thiếu, anh ta tiếc nuối mà thôi.
Xét về cả gia thế hay con người, Di Nguyệt không thể làm một người vợ tốt như Diễm An được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tran-lu-do-chong-toi-bo-toi-lai-di-cuu-nguoi-khac/chuong-3.html.]
Diễm An thông minh, xinh đẹp, giỏi giang, khéo quán xuyến mọi thứ, làm anh ta rất hãnh diện.
Chỉ là cô mạnh mẽ quá, anh không thấy phần yếu đuối như Di Nguyệt, cô làm anh thấy an tâm chứ không phải chở che.
Ly hôn là điều không thể, nhưng bỏ Di Nguyệt là điều cũng không thể, anh ta muốn cả hai.
Nếu làm tốt anh ta sẽ lợi dụng vào lợi ích, đem đến cho gia tộc cô để níu kéo cô, còn giấu quan hệ với Di Nguyệt thật tốt, vậy là vẹn cả đôi đường.
Dường như nghĩ thông, anh ta ngồi dậy đi vào phòng tắm, tắm xong cầm điện thoại lên, anh ta nói chuyện với ba mẹ vợ.
Đặt điện thoại xuống, anh ta vui vẻ nghĩ bản thân đã sắp xếp được tất cả, nằm xuống giường anh ta ngủ ngon lành.
Sáng mai anh ta sẽ dậy dỗ dành vợ sau, cô rất dễ dỗ mà, không quá khó chiều lại còn yêu anh ta nữa.
Bên phòng còn lại, Diễm An không ngủ được, cuộc ly hôn này sẽ phải vấp phải khó khăn từ rất nhiều người.
Nhất là ba mẹ cô, họ không muốn cô ly hôn, họ đã sắp đặt cuộc đời cô, biến cô thành con rối từ bé tới lớn, cô âm thầm khóc.
Đây không phải con người thật của cô, cô muốn đi đây đó muốn được trở thành nhà văn, cô không hề muốn học kinh tế.
Cuộc hôn nhân cũng là bị sắp đặt, cô yêu anh từng nghĩ đây sẽ là hạnh phúc sắp đặt duy nhất cô có được, nhưng anh lại không yêu cô.
Cô không thích bị sắp đặt nữa, cô sẽ sống theo mong muốn của mình, không còn là con chim trong lồng nữa.
Vất que thử thai vào thùng rác, đây là thứ cô muốn cho anh biết vào hôm nay, một món quà cả anh và cô đã mong cầu, xoa nhẹ bụng cô nằm xuống.
Sáng hôm sau, như chưa có chuyện gì xảy ra tối qua, anh ta đang nấu bữa sáng một cách vui vẻ, quản gia cũng nhận ra anh đang cố dỗ vợ.
“Cô ấy sao chưa thức nhỉ?”
Anh lầm bầm, định đứng lên thì tiếng bước chân cô xuống từ trên lầu.
“Vợ anh tự tay làm bữa sáng này, em xem thế nào”
Cô không nhìn bàn ăn, ngồi xuống phía đối diện, cô nói.
“Sáng mai lúc 9h, mẹ anh có tổ chức buổi từ thiện, anh nhớ đến đúng giờ”
“Còn nữa em không đói, anh ăn một mình đi, em đi làm”
Đứng bật dậy anh ta kéo tay cô lại, khó chịu nói với cô.
“Em sao vậy, anh có thành ý xin lỗi mà, em đừng như vậy”
Cô nhận ra kể từ khi gặp lại Di Nguyệt, anh rất hay khó chịu với cô.
“Em làm sao, em không muốn ăn thôi cũng khiến anh mất kiên nhẫn thế hả”
“Anh không có ý đó, em ít ra cũng nhìn một chút chứ, anh trong mắt em là gì”
“Vậy em trong mắt anh là gì, Di Nguyệt kia là gì”
Anh ta như bị dẫm phải đuôi, vội nói.
“Sao lại lôi cô ấy vào, cô ấy liên quan gì”
“Cô ấy rất liên quan đấy, anh giờ này còn định giấu làm gì”
Kéo khóa túi, cô lôi ra đống anh của anh và cô ta, ném lên bàn, toàn bộ là ảnh hai người chạm môi, ôm hôn như cặp tình nhân.
Tá hỏa và xấu hổ, anh đột nhiên nổi khùng lên, anh ta quát lớn vào mặt cô.
“Ai cho em cái quyền theo dõi anh hả? Em có phải mất trí rồi không, anh với cô ấy đúng từng có quá khứ, nhưng giờ khác rồi”
Gác Xép Của Tiếu Tiếu
“Theo thì tôi mới biết con người anh chứ, anh nghĩ đi không thì sao tôi lại biết cô ta”