Trận Động Đất Này Đã Làm Tôi Tỉnh Ngộ (Hoàn) - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-01-21 10:09:54
Lượt xem: 161
Chương 7
Khó khăn hỏi han khắp nơi, anh mới biết số của Tuấn Hi, gọi thì thấy anh ta bắt máy.
“Alo,Ai thế nhỉ”
“Là tôi Quang Dao đây”
Anh kìm lại sự ghen ghét người đàn ông này, hỏi anh ta.
“Anh có biết Anh Anh và mẹ cô ấy đi đâu không?”
“Anh hỏi làm gì, có vợ con rồi thì tìm làm gì, để cô ấy yên đi”
Anh tức giận nói với anh ta.
“Anh không có quyền can thiệp tới chuyện chúng tôi”
“Ô thế sao, vậy tôi cũng không biết cô ấy đã đi đâu, chào anh nhé, à chúc mừng đám cưới của anh”
Giọng Tuấn Hi cười khẩy đáp lại anh ta, rồi cúp thẳng máy.
Quang Dao gọi lại thì thấy số không thể gọi được nữa, anh tức giận đập máy xuống.
Bỗng tiếng điện thoại anh đổ chuông, là mẹ anh gọi tới, nhặt điện thoại lên anh áp vào tai.
“Con à, con mau trở lại đi, mọi chuyện chúng ta về giải quyết được không con”
“Con sẽ về nếu không nhìn thấy bản mặt của cô ta”
Tiếng trả lời của anh nhàn nhạt, bà ta vội nói.
“Mẹ để con bé qua nhà khác tạm rồi,con à dù sao con bé đang mang thai, con đừng như vậy mà”
“Con không quan tâm, con hận cô ta, do cô ta mà con đã đánh mất Châu Anh, cô ta sẽ phải trả giá vì những gì cô ta đã làm”
Anh lạnh lùng cúp máy mẹ mình, anh vò mái tóc, cúi đầu xuống nước mặt anh khẽ rơi từng giọt, anh nhớ cô ấy nhiều lắm.
Giây phút này, anh chỉ muốn ôm cô ấy, muốn nghe giọng cô, muốn xin lỗi cô, muốn cô nói với anh rằng cô vẫn yêu anh.
Ôm đầu, anh ngồi tại ghế đá gần nhà mẹ cô, khóc nức nở, anh biết sẽ rất khó khăn mới tìm được cô hoặc chẳng bao giờ có thể tìm được cô nữa.
Đã gần 4 năm ở nước ngoài, Châu Anh xoa nhẹ bụng mình, vui vẻ quay qua nói với mẹ mình.
“Mẹ nhìn này, lại lớn thêm một chút rồi”
Bà nhìn con gái, cô đã hoàn toàn phục hồi từ 3 năm trước, dáng vẻ đã xinh đẹp trở lại.
Thậm chí giờ nhìn cô còn hấp dẫn hơn xưa, cô có da thịt hơn, hồng hào hơn, chiếc bụng đang dần nhô to lên.
“Lớn gì chứ, mẹ là mẹ thấy con cần ăn thêm nữa, cháu mẹ cần thêm nhiều dưỡng chất hơn, đẻ ra mới bụ bẫm được”
“Mẹ lo cho cháu, không lo cho con sao”
Cô phụng phịu nhìn bà, tỏ vẻ giận dỗi nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tran-dong-dat-nay-da-lam-toi-tinh-ngo-hoan/chuong-7.html.]
“Con bé này, kết hôn rồi đó như con nít vậy”
Bà cười cưng chiều nhìn cô, kéo cô ngồi xuống chải tóc cho cô.
Tiếng mở cửa phòng vang lên, người tiến vào là bà Trương Ngọc Hoa mẹ chồng cô, bà nhìn thấy hai mẹ con liền cười nói.
“Tốt lắm, thắng Tuấn Hi này vợ đang bầu mà bỏ về nước, công việc hơn vợ con sao, chẳng ra làm sao cả”
“Kìa bà thông gia, thằng bé lo việc quan trọng mới phải đi, bà xem nó đi thì chúng ta mới có cơ hội chăm cháu chứ”
Mẹ cô đỡ lời cho con rể, không quên kéo tay bà thông gia, chỉ vào bụng cô nói.
“ Tôi thấy có khi con trai đó bà, trai chua nữ cay, không đâu sai được”
Bà Trương vỗ vỗ tay bà nói.
“Ôi tôi thì lại ước con gái, cho tôi ôm mỗi ngày để đi khoe đây, haha”
Nhìn hai người mẹ, người tung người hứng cô thấy vui vẻ vô cùng, thai kì cô vô cùng ổn định, không nghén không mệt gì, đứa bé rất ngoan.
Cô nghĩ tới Tuấn Hi mà cười hạnh phúc, anh chắc cũng đang nhớ cô và con lắm đây.
Trần Thị Vui
Tuấn Hi vừa đáp sân bay, anh nhanh chóng mở máy, nhắn ngay tin nhắn báo bình an tới cô.
Thấy tin nhắn cô đáp lại, anh khẽ nhíu mày đe dọa cô ngủ sớm, không cho cô rời khỏi anh lại thức khuya.
Tin nhắn trên màn hình hiện ra gương mặt khóc đáng thương, anh cười khẽ đoán chắc cô lại nũng nịu rồi đây.
“Bác Sỹ Tăng Tuấn Hi, chào anh chúng tôi là người bên hội thảo, mời anh theo xe chúng tôi”
Hai người đàn ông bước tới, bắt tay anh giới thiệu, anh theo họ lên xe đến nơi hội thảo diễn ra.
Hội trường rất rộng, hôm nay nghe nói có rất nhiều nhà đầu tư tới, anh được giáo sư năm xưa dạy anh, đích thân mời anh tới, anh vì nể ân tình mà đi.
Buổi hội thảo diễn thuyết tốt đẹp, anh làm quen thêm vài công ty đối tác, họ hứa sẽ cùng anh phát triển gói mổ tim cho bệnh nhi.
Anh vừa đi vừa nói chuyện với họ, đang nói chuyện hăng say, bỗng có người nắm vai anh giật người anh quay lại.
Bị bất ngờ, Tuấn Hi hơi loạng choạng, anh chỉnh lại áo vest đưa mắt lên nhìn người trước mặt.
Mắt Tuấn Hi tối sầm lại, anh nhìn chằm chằm người trước mặt, cả hai cao ngang nhau, khí chất cũng không hề kém cạnh nhau.
Quang Dao lạnh lùng nhìn lại anh, anh vẫn như xưa, chỉ là bây giờ có chút nét của đàn ông trưởng thành, cơ thể cũng cường tráng hơn xưa.
Anh ta liếc thấy chiếc nhẫn chói lóa trên tay Tuấn Hi, bỗng nhiên linh cảm không tốt, anh ta gằn giọng hỏi thẳng.
“Cô ấy đâu, anh giấu cô ấy mấy năm nay ở đâu hả”
“Ai cơ, tôi không hiểu anh nói gì cả”
Tuấn Hi cợt nhả đáp lại, anh còn không quên cố tình khoe chiếc nhẫn sáng bóng lên, giơ trước mắt của anh ta.