Trận Đấu Cuối Cùng Với Định Mệnh - 06.

Cập nhật lúc: 2025-02-02 06:33:02
Lượt xem: 3,101

Tuy rằng mẹ tôi đáng giận, nhưng đứa bé dù sao cũng vô tội, cho dù tôi đã biết được kết cục cuối cùng của nó.

 

Tôi vẫn luôn âm thầm quan sát. Bác sĩ kiểm tra xong lại khuyên mẹ tôi nên tiết chế, hoặc là nhập viện điều trị để kiểm soát, bà ta tức giận mắng bác sĩ lừa tiền, nói con trai bà ta sau này nhất định sẽ là người cao lớn khỏe mạnh.

 

Tôi biết, tất cả đều là số mệnh, tôi không cần nói nhiều bởi vì bà ta sẽ không nghe.

 

Sau khi khám thai về đến nhà, em gái tôi liền bắt đầu chuẩn bị nấu canh móng giò, vừa bận rộn vừa không quên chế nhạo tôi: “Nhiều ngày như vậy rồi, nếu người ta muốn cưới cô thì đã nói rồi, tôi nói thật, có những người phụ nữ vốn dĩ không có số mệnh làm dâu nhà giàu, chi bằng tìm một người thật thà mà gả, ép uổng cũng không được, cũng không nhìn lại xem mình có xứng hay không.”

 

Lại thích nói lời cay nghiệt rồi.

 

Tôi cầm lấy miếng dưa hấu trên bàn cắn một miếng: “Ừm, ngọt lắm, vậy là cô đang nói chính cô sao?”

 

Cô ta tức giận đến mức làm cho xoong nồi kêu leng keng. Tôi đặt miếng dưa hấu xuống rồi giả bộ khóc lóc chạy đến phòng mẹ tôi: “Mẹ ơi, có ngày nào không đến năn nỉ để mẹ chồng mắng mỏ đâu, bỏ công không ai thương. Em gái còn bảo con đừng gả nữa, nói con không xứng. Chắc là nếu con không có một trăm vạn đó thì con phải ở nhà sống cô độc hết quãng đời còn lại mất.”

 

Vừa nhắc đến một trăm vạn là như chạm vào vảy ngược của mẹ tôi, bà ấy xông ra phòng khách mắng em gái tôi một trận.

 

Tôi vừa nhìn em gái tôi bị mắng đến cuống cuồng giải thích, vừa đắc ý cười với cô ta khiến cô ta tức đến bốc khói.

 

Khó khăn lắm mới lấy lại được chút thiện cảm thì lại bị mấy câu nói của tôi phá hỏng gần hết.

 

Em gái tôi cũng mặc kệ nồi canh móng giò, khóc lóc chạy ra ngoài.

 

Mẹ tôi tức giận không nhẹ, ngồi trên ghế sofa không ngừng lẩm bẩm chê trách em gái không biết điều.

 

Tôi cầm điện thoại lên xem giờ, g.i.ế.c người phải g.i.ế.c tâm, đây chính là thời cơ tốt để làm cho mẹ tôi sáng mắt ra, người không biết tốt xấu đâu chỉ có em gái tôi.

 

Tôi đỡ lấy cánh tay mẹ tôi: “Mẹ, đừng nóng giận, tức giận hại thân thể không đáng đâu, chúng ta ra quảng trường đi dạo đi, tốt cho cả mẹ và em bé.”

 

Mẹ tôi vui vẻ đứng dậy, dọc đường đi, tôi còn hỏi chuyện ngày xưa: “Mẹ ơi, tình cảm của mẹ và bố hồi trẻ tốt như vậy sao?”

 

Nhắc đến chuyện này, mẹ tôi tươi cười rạng rỡ, kể rất nhiều chuyện bố tôi đã khúm núm theo đuổi bà ta như thế nào, sau khi kết hôn thì lại cúi đầu nghe theo, đến một tiếng ho cũng không dám.

 

Mọi chuyện diễn ra thật đúng lúc, vừa dứt lời, mẹ tôi liền nhìn thấy bố tôi cùng một người phụ nữ khác đang thân mật nhảy nhót, môi còn trao nhau nụ hôn nồng cháy.

 

Mẹ tôi run rẩy cả người, chỉ vào mũi bố tôi mắng: “Không phải ông nói ngày nào cũng tăng ca sao? Hóa ra là tăng ca ở chỗ này hả?”

 

“Gian phu dâm phụ, hai người đang làm cái gì vậy? Giữa ban ngày ban mặt hai người đang làm cái gì vậy hả?”

 

Mắng chưa được hai câu, mẹ tôi đã tức đến động thai, đau đến không đứng dậy nổi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tran-dau-cuoi-cung-voi-dinh-menh/06.html.]

Tôi chu đáo không mang theo điện thoại, tính tình nóng nảy của mẹ tôi ai ở gần đây cũng biết, những người vây xem sợ bị liên lụy nên vội vàng tránh xa.

 

Cuối cùng bà ta đau suốt nửa tiếng đồng hồ thì xe cứu thương mới đến đưa bà ta đến bệnh viện.

 

Mẹ tôi được đưa vào bệnh viện dưỡng thai, bố tôi bị gọi đến trước giường bệnh như một tội nhân để nghe mắng.

 

Tuy là dưỡng thai, nhưng khi mẹ tôi mắng người thì vẫn rất hùng hồn.

 

Nói thật, tôi hiểu được nỗi khổ của bố tôi trong cuộc hôn nhân này, bản thân ông ấy vốn là con rể ở rể, bao nhiêu năm nay ông ấy đều phải khúm núm, đối mặt với những cơn vô cớ gây rối của mẹ tôi ông ấy chưa từng dám hé răng nửa lời. Nhưng phản bội là phản bội, huống chi bao nhiêu năm nay mẹ tôi đối xử bất công với tôi, bố tôi chưa từng nói giúp tôi một câu, mặc kệ tôi khổ sở, mặc kệ tôi bị người khinh thường.

 

Ông ấy có ngày hôm nay cũng là đáng đời.

 

Bố tôi không chịu cúi đầu, vẫn luôn cãi lại: “Ai mà chẳng có lúc phạm sai lầm, hơn nữa con trai cũng sắp sinh ra rồi, vậy bà tính ly hôn sao?”

 

Mẹ tôi giận dữ: “Tôi có con gái, nó có thể giúp tôi nuôi con, loại súc sinh như ông không xứng có con trai. Ông ngoại tình, nhất định phải cút khỏi nhà cho tôi!”

 

Bị áp bức bấy lâu, bố tôi đột nhiên bùng nổ: “Cút khỏi nhà? Bà nghĩ hay lắm! Bà cho rằng bà là người bị hại hoàn hảo chắc? Bao nhiêu năm nay tôi chịu đủ rồi, sống với bà, con Mụ Dạ Xoa này, tôi quá khổ sở. Tiền trong nhà đều nằm trong tay bà, đến mua bao thuốc tôi cũng phải xin phép bà. Trước mặt con cái bà chửi tôi như chó, tôi sống có ra dáng đàn ông không? Bà có biết thế nào là dịu dàng không? Ít ra cũng học người ta đi!”

 

Mẹ tôi thở hổn hển: “Tôi không dịu dàng? Ai dịu dàng thì ông đi sống với người ta đi!”

 

Bố tôi bất cần đời: “Tôi ước gì được như vậy, ly hôn thì ly hôn, nhưng muốn tôi cút khỏi nhà thì đừng hòng!” Nói xong ông ấy xoay người bỏ đi.

 

Bố tôi vừa đi khỏi, mẹ tôi đã rơi nước mắt: “Sao số tôi lại khổ thế này, vướng phải cái gia đình như vậy thà c.h.ế.t còn hơn.”

 

Em gái tôi thấy tình hình này thì tranh thủ lấy lòng mẹ, kéo tay mẹ, ngọt ngào nói: “Mẹ ơi, mẹ cứ yên tâm, tuy bọn họ không đáng tin, nhưng con sẽ luôn ở bên mẹ, chăm sóc mẹ mà.”

 

Cô ta cố ý nhấn mạnh mấy chữ “bọn họ không đáng tin” khiến cho ánh mắt mẹ tôi nhìn cô ta lại thay đổi một lần nữa. 

 

Cứ giả vờ đi, cứ tiếp tục giả vờ là con gái hiếu thảo đi, không bao lâu nữa cô ta sẽ không giả được nữa đâu.

 

Thực ra cho dù em gái tôi không nói câu đó thì tôi cũng sẽ ép cô ta phải chăm sóc mẹ tôi.

 

Mục đích ban đầu của cô ta là ôm hết công lao về mình, sau đó lại đẩy hết việc cho tôi, tiếng tốt thì cô ta hưởng, việc thì tôi làm, chuyện này cô ta đã làm quá nhiều lần rồi.

 

Nhưng cô ta đã quên, hiện giờ tôi đang có lợi thế một trăm vạn trong tay.

 

Tôi tiếp tục vẽ khoác loát tương lai của mình, đảm bảo với mẹ tôi mấy ngày nay nhất định sẽ nắm chắc nhà chồng, để không chậm trễ tiến độ, tôi sẽ không ở lại bệnh viện chăm sóc bà ta.

 

Mẹ tôi cũng chỉ nghĩ đến món tiền sính lễ một trăm vạn của tôi, luôn miệng đồng ý.

 

Loading...