Trâm hoa đào - Chương 19
Cập nhật lúc: 2024-10-23 08:47:03
Lượt xem: 1,099
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, khẽ xoa lên mu bàn tay nàng, nhìn khuôn mặt giống với Từ thị cũng khiến lòng ta cũng trào dâng nước mắt.
Khi còn ở phủ Vệ hầu, Từ di nương đối xử với ta rất tốt. Bà thương xót ta còn nhỏ mà phải bán mình làm nô tỳ, tự tay chải tóc cho ta, còn bôi thuốc trị tê tay cho ta.
Khi ta bị phạt đòn, bà đang ở trong chùa cầu phúc. Nghe tin, bà chạy về vội vã, nhưng khi đến nơi thì ta đã bị đuổi khỏi phủ, không còn cơ hội gặp lại bà lần cuối.
Bây giờ, ta gần như quên mất tên thật của Từ di nương rồi. Bà tên là Từ Tú Lan. Nhưng sau khi vào phủ hầu, bà chỉ còn là thiếp thất, là di nương, và chẳng còn ai nhớ đến tên thật của bà nữa, như thể cái tên Từ Tú Lan chẳng còn quan trọng gì.
Giờ bà mang theo bao điều oan ức mà ra đi, không có nổi một cái bài vị, cũng không còn ai nhớ đến bà nữa.
Ta nghĩ, đợi khi chiến tranh qua đi, sẽ mời một đạo sĩ đến lập đàn cầu siêu cho Từ Tú Lan, để kiếp sau của bà được thuận lợi hơn, nhưng tốt nhất là đừng làm phụ nữ nữa.
Trên đời này, làm phụ nữ là sai lầm từ mọi khía cạnh.
22
Có lẽ Vệ Nguyên Hồng đã bị chọc giận, vết thương lại bị ảnh hưởng, khiến hắn đột nhiên sốt cao vào ban đêm, hôn mê bất tỉnh.
Những người tùy tùng của hắn lại vội vàng đưa lang trung tới. Nhưng lang trung nhăn mặt nói rằng hiện tại trong trấn thiếu thốn mọi thứ, chỉ có thể kê đơn rồi đi nơi khác tìm thuốc.
Vì vậy, một tên thị vệ ở lại, những người còn lại đều đi đến các trấn lân cận để mua thuốc. Vệ Ninh Dao nhìn Vệ Nguyên Hồng nằm trên bàn, cuối cùng không đành lòng, lén hỏi ta:
"Bảo Nhi tỷ, huynh ấy sẽ không c.h.ế.t chứ?"
Ta cũng không chắc chắn, chỉ có thể nấu chút nước nóng để tẩm bổ cho hắn, ít ra cũng không để bụng rỗng mà khó hồi phục hơn.
Một ngày dài trôi qua, những người đi mua thuốc vẫn chưa quay về. Ta đã cho Vệ Nguyên Hồng uống nước ba lần và một bát canh. Cuối cùng, hắn cũng mở mắt nói được vài câu, gọi tên thị vệ còn lại tới để bảo đi đón tiếp ứng. Sau đó, hắn lại ngủ thiếp đi.
Thị vệ kia chỉ còn cách chắp tay với ta:
"Phiền cô chăm sóc đại nhân, tại hạ đi rồi sẽ quay lại."
Ta gật đầu đồng ý, đốt thêm củi để lò cháy to hơn.
Không ngờ, khi bưng bát canh nóng vào phòng, ta đột nhiên nhìn thấy Thẩm Lăng đang cầm một con d.a.o nhỏ, tiến lại gần Vệ Nguyên Hồng, nhằm thẳng vào n.g.ự.c hắn, giơ d.a.o lên định đâm!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tram-hoa-dao/chuong-19.html.]
Một tiếng choang, ta lập tức ném bát canh xuống, lao người tới và chộp lấy cổ tay của cô bé. Nhưng sức của đứa trẻ này mạnh lạ thường, nó đ.ấ.m đá ta túi bụi, đôi mắt giận dữ mở to như một con sói con, cố giữ chặt con d.a.o không chịu buông.
Ta cuống cuồng lên, vung tay tát mạnh vào gáy của Thẩm Lăng, khiến cô bé choáng váng, nhân lúc đó ta nhanh chóng đoạt lấy con dao.
Lúc này, Vệ Ninh Dao nghe thấy tiếng động bèn vội vã bịt miệng Thẩm Lăng, rồi kéo cô bé vào kho ở sân sau.
Ta liếc nhìn Vệ Nguyên Hồng nằm phía sau, thấy hắn vẫn chưa tỉnh, mới thở phào nhẹ nhõm.
Ta nhanh chóng bước vào kho, đóng cửa lại, rồi tức giận quát lớn:
"Ngươi điên rồi à?!"
Thẩm Lăng bị Vệ Ninh Dao ghì chặt trong lòng nhưng vẫn giãy giụa, đôi tay nhỏ bé vung vẩy đầy căm phẫn:
"Hắn dẫn người đến tịch thu gia sản nhà ta, hại cả nhà ta tan nát! Ta muốn hắn phải đền mạng!"
Nói rồi cô bé vùng khỏi vòng tay Vệ Ninh Dao, lao đầu chạy ra ngoài.
Ta lại vung tay đánh mạnh xuống, đẩy ngã cô bé xuống đất, túm lấy cổ áo và gầm lên:
"Giết hắn thì nhà ngươi sẽ yên ổn sao? Nhà họ Thẩm giờ chỉ còn mình ngươi thôi! Ngươi muốn c.h.ế.t vì báo thù à? Nếu ngươi c.h.ế.t rồi, ai sẽ minh oan cho Võ Uy Tướng quân? Ai sẽ giúp nhà Thẩm rửa sạch nỗi nhục này?"
Thẩm Lăng dần dần ngừng giãy giụa, cắn chặt môi, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại. Khi thấy ta giơ tay định đánh tiếp, cuối cùng cô bé cũng bật khóc nức nở.
Vệ Ninh Dao lập tức kéo Thẩm Lăng vào lòng, an ủi:
"Bảo Nhi tỷ, cô bé vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi..."
"Một đứa trẻ? Loạn thế thì ai quan tâm ngươi là một đứa trẻ! Hôm nay nếu Vệ Nguyên Hồng có mệnh hệ gì, không chỉ Thẩm Lăng, mà tất cả những người ta đang giấu ở đây đều sẽ bị liên lụy."
Huống chi, việc Võ Uy Tướng quân bị khép tội đâu phải chỉ có mỗi Vệ Nguyên Hồng gây ra, mà đó là lệnh từ "trên cao".
Chẳng lẽ cô bé mười tuổi này sẽ mang d.a.o đi ám sát Tấn Vương hay sao?
Nếu không thể, vậy thì chỉ còn cách sống sót để tiếp tục duy trì dòng m.á.u của Võ Uy Tướng quân.
Sau đó, phải chờ đợi. Đợi đến khi tân đế lên ngôi, phải nuôi dưỡng sức lực, xem kết cục cuối cùng thuộc về ai.