Trái Tim Kẻ Ngốc Trong Đêm Tân Hôn - 02.
Cập nhật lúc: 2024-11-29 13:42:06
Lượt xem: 76
Tôi dừng bước, bất ngờ lao vào lòng Sở Từ Phong, vòng tay ôm lấy eo anh ấy. Mùi hương cam tươi mát sạch sẽ của anh xộc vào mũi tôi.
Ánh mắt anh giao với tôi, tôi ngẩng đầu mỉm cười với anh: "Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn kiểm tra xem trên người anh có mùi t.h.u.ố.c lá không thôi."
Sở Từ Phong cứng đờ tại chỗ, im lặng một lúc rồi nhướng mày đáp: "Ngửi đủ chưa?"
Không nghi ngờ gì, trong lòng Sở Từ Phong đã đốt pháo ăn mừng: "Tôi không hút thuốc, không uống rượu, không dám dây vào cờ b.ạ.c hay ma túy, tôi là một người tốt. Vợ hôm nay ôm tôi rồi, tính qua loa thì cũng coi như hôn rồi!"
Bỗng dưng, cổ tay tôi bị người ta nắm chặt, mạnh mẽ kéo về phía sau, suýt nữa tôi ngã nhào.
"Lộc Linh Tây, cô dám cắm sừng tôi?" Một tiếng gầm giận dữ vang lên từ phía sau.
Không cần nhìn cũng biết, kẻ gây ra chuyện này chính là Diệp Tước Lệ.
Dù bị kéo mạnh như vậy, tôi vẫn được Sở Từ Phong giữ chặt trong vòng tay của anh ấy. Quay đầu lại, tôi nhìn thấy Diệp Tước Lệ đang giận dữ, tay đã giơ lên định tát vào mặt tôi.
Nhưng bàn tay của hắn chưa kịp chạm vào tôi đã bị Sở Từ Phong cản lại. Không chút khách sáo, anh ấy lập tức phản kích, tung một cú đá thẳng vào vị trí "nhạy cảm" của Diệp Tước Lệ.
Diệp Tước Lệ khom người, ôm lấy chỗ đau, khuôn mặt méo xệch vì đau đớn, nhưng vẫn không quên lớn tiếng đe dọa: "Mày là cái thứ hạ đẳng từ đâu tới mà dám đánh tao? Có phải mày không muốn sống ở thành phố B này nữa không?"
Sở Từ Phong lơ đãng liếc nhìn Diệp Tước Lệ, thản nhiên đáp: "Tổng giám đốc Diệp, ông nên lo cho mình trước đi." Anh dừng lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng, "Trời lạnh rồi, Diệp thị chắc sắp phá sản rồi."
Phải công nhận, khi Sở Từ Phong nghiêm túc nói những lời đe dọa, anh ấy thật sự rất đẹp trai.
Nếu không tính đến những lời "nội tâm" cực kỳ mất hình tượng của anh ấy.
Sở Từ Phong: "Cắm sừng cái đầu cắm sừng! Tôi là người có danh phận, tôi đại diện cho chính mình! Tôi, Sở Từ Phong, là chồng hợp pháp của vợ, CP chính thức, đến tác giả cũng không tách được! Diệp Tước Lệ tốt nhất là c.h.ế.t sớm đi, tôi sẽ khiến cả thế giới không ai đốt giấy tiền cho hắn, để hắn c.h.ế.t đói cả ở dưới âm phủ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trai-tim-ke-ngoc-trong-dem-tan-hon/02.html.]
Tôi nhìn Diệp Tước Lệ bị nhân viên nhà hàng Tri Vị Hiên kéo lê ra ngoài và quăng xuống đất. Hắn lăn vài vòng mới lồm cồm bò dậy, tư thế vô cùng khó coi. Tôi lạnh lùng thu ánh mắt đầy ghét bỏ của mình lại.
Thực ra, dù tôi là con gái nhà họ Lộc, từ khi sinh ra, tôi đã bị bố mình xem như công cụ đổi lấy tiền bạc và tài nguyên. Suốt 24 giờ mỗi ngày, tôi bị ép học đủ thứ, chỉ để xây dựng hình tượng một tiểu thư nhà giàu hoàn hảo.
Tôi chưa đầy 18 tuổi, bố tôi đã bắt đầu tìm kiếm một người chồng "giá rẻ" cho tôi. Ban đầu, ứng cử viên trong lòng ông là Diệp Tước Lệ, nhưng số tiền và tài nguyên hắn đưa ra quá ít, gần như chẳng khác nào muốn "xài chùa" chúng tôi. Bố tôi phất tay, "Người tiếp theo, ngoan hơn chút đi."
Thế là chồng tôi trở thành Sở Từ Phong - người xuyên không vào đây. Sau khi ở bên anh ấy, tôi, người trước đây hiếm khi cười, đã bị những "màn kịch nội tâm" không đầu không đuôi của anh làm cho bật cười nhiều lần.
Theo như lời quản gia của chúng tôi, thì: "Đã rất lâu rồi tiểu thư mới lại cười như một đứa ngốc thế này."
Chưa đến ba ngày, sản nghiệp của Diệp thị bị thế lực bí ẩn chèn ép, các công ty lớn nhỏ công khai bài xích.
Cổ phiếu Diệp thị lao dốc không phanh, hàng chục tỷ như tiền vàng mã, nói bay là bay.
Diệp Tước Lệ bận rộn đến mức ba ngày không tới tìm tôi để tiếp diễn cốt truyện. Vừa mới xử lý xong công việc công ty, khó khăn lắm mới chợp mắt được hai tiếng, hắn đã bị bắt vào cục cảnh sát.
Đúng vậy, tất cả chuyện này đều là do Sở Từ Phong chỉ đạo người làm. Suốt ba ngày qua, anh vừa "giả vờ làm việc" vừa bận rộn gia tăng thiện cảm của tôi. Độ thiện cảm tôi dành cho anh ấy tăng vọt, hình tượng của anh trong lòng tôi từ "đồng nghiệp ăn cơm" đã thăng cấp thành "chồng dự bị chính thức."
Không còn cách nào khác, ai bảo anh ấy chi quá nhiều tiền cơ chứ.
Mấy ngày nay, trời vừa ấm lên một chút, Sở Từ Phong cuối cùng cũng tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ. Anh định đưa tôi ra nước ngoài để tham quan trang viên hoa hồng mới mua tặng tôi. Nhưng khi đường bay của máy bay riêng vừa được sắp xếp xong, anh nhận được cuộc gọi từ người phụ trách bên đó. Họ nói rằng châu Âu đang có một trận bão tuyết lớn, toàn bộ hoa hồng đã bị đông lạnh và rụng hết, đề nghị anh nên đổi địa điểm cho buổi hẹn lãng mạn.
Thôi được, vì vậy, Sở Từ Phong đành tiếc nuối đưa tôi đến thành phố A kế bên. Ở đó, anh vừa mua một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng cho tôi. Đúng lúc tôi đọc tiểu thuyết quá nhiều, cả ngày nằm ườn khiến cơ thể khó chịu, đi ngâm mình ở suối nước nóng giải mỏi là vừa đẹp.
Thành phố A cách thành phố B chỉ một tiếng đi xe. Trong thời gian chờ xe, tôi ngồi ở sảnh lớn nhìn ra bên ngoài, quan sát người làm vườn đang cắt tỉa các bụi cây.
Dạo gần đây, tôi không hiểu Sở Từ Phong phát điên cái gì, bắt người làm vườn trong biệt thự cắt tỉa tất cả cây cối thành hình trái tim. Thật sự, tôi bị cái sự "quê mùa" này của anh ấy làm cho cạn lời.