TRÁI NHỊP TÌNH YÊU - CHƯƠNG 9
Cập nhật lúc: 2024-11-16 00:50:26
Lượt xem: 328
9
Giống như tôi đã ngủ rất lâu, rất lâu.
Tôi cảm thấy có ai đó đang cãi nhau bên tai mình.
Một bàn tay ấm áp vuốt qua trán tôi.
"Mẹ ơi, con đau quá…"
Nước mắt lăn dài bên khóe mắt, tôi khẽ thì thầm.
Khi tỉnh lại, toàn thân đau nhức như bị nghiền nát.
Chúc Minh mang vào một cốc nước, mừng rỡ reo lên: "Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!"
Những ký ức tôi cố gắng quên đi từ từ dâng lên như một làn sóng.
Mắt Chúc Minh đỏ hoe: "Cậu đã ngủ suốt hai ngày hai đêm! Tớ lo c//hế//t đi được."
Cô ấy khó nhọc đỡ tôi ngồi dậy, khẽ dỗ dành như dỗ trẻ con:
"Cậu uống chút nước đi, tớ có pha thêm mật ong, ngọt lắm."
Chiếc cốc nước chạm nhẹ vào môi tôi.
Chỉ cần cúi xuống là tôi có thể uống.
Nhưng sự mệt mỏi dâng lên từ tận sâu trong lòng làm tôi không còn chút sức lực, nó thấm vào tận xương tủy.
Có thứ gì đó như một cái kén bọc lấy tôi, tôi không thể cử động, ngay cả cảm xúc cũng trống rỗng.
"Mạnh Phạm, cậu đừng làm tớ sợ."
Giọng Chúc Minh run rẩy, nghe như sắp khóc.
Đừng khóc.
Tôi muốn an ủi cô ấy, nhưng khi mở miệng, lại cảm thấy mất hết hứng thú.
Tôi chẳng nhớ cô ấy đã rời đi lúc nào.
Rèm phòng kéo kín.
Màu xanh lục đậm của nhung dày đặc, lọc hết mọi ánh sáng.
Nằm trên giường, tôi thấy như đang bám vào một con thuyền nhỏ giữa bão tố, khiến tôi thấy yên tâm.
Trong giấc mơ, tôi không biết mình trôi dạt bao lâu.
Có cảm giác ấm áp, nhẹ nhàng l.i.ế.m vào lòng bàn tay tôi.
Tôi gắng mở mắt ra.
Một nhúm lông màu gừng nhỏ bé cuộn tròn bên cạnh tay tôi.
Nó cọ vào lòng bàn tay tôi, ngẩng đầu lên và kêu "meo" một tiếng yếu ớt.
Là… một chú mèo?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trai-nhip-tinh-yeu/chuong-9.html.]
Theo bản năng, tôi đưa tay ra, vuốt ve bộ lông mềm mại của chú mèo.
Khi mới chuyển đến căn hộ chung cư với Thẩm Dự Lễ, tôi từng nghĩ đến việc nuôi một con mèo.
Nhưng Thẩm Dự Lễ nói anh không thích, nên ý định đó cũng tan biến.
Ở góc phòng, có một bóng xám tiến lên một bước.
Thẩm Dự Lễ đứng đó, vẻ mệt mỏi, lưng anh vốn thẳng giờ đã hơi gục xuống.
"Mạnh Phạm," giọng anh trầm xuống, thoáng chút mệt mỏi, "chuyện lần này... là lỗi của anh."
"Mẹ anh đã thay em mắng anh rồi."
Chú mèo con trong tay tôi phát ra tiếng kêu rừ rừ hài lòng.
---
Thẩm Dự Lễ cũng nhìn vào chú mèo nhỏ.
"Em không phải luôn nói là nhà quá yên tĩnh, muốn nuôi một con mèo sao?"
"Con mèo này tính cách rất dễ thương, nó rất quấn người. Coi như là lời xin lỗi của anh dành cho em."
Giọng anh dần trở nên nhẹ nhàng hơn: "Chiêu này của em cũng khá hiệu quả đấy, ngay cả anh cũng bị em lừa."
Anh tưởng tôi đã ngủ suốt bao nhiêu ngày qua chỉ để giả vờ bệnh.
"Còn muốn gì nữa không? Hay là em nói hết đi, anh sẽ đáp ứng hết cho em."
"Đừng nằm trên giường nữa, nghỉ ngơi vừa phải thôi."
Tôi nghiêm túc nhìn Thẩm Dự Lễ.
Cái người năm mười tám tuổi, trăng thanh gió mát, luôn an ủi tôi, dành hết tâm tư để làm tôi vui vẻ.
Cái người năm hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, ôn hòa và bao dung, trong mắt chỉ có tôi, sẽ đọc sách cả đêm để ru tôi ngủ, sẽ cùng tôi đi dạo ngắm mây trời, sẽ ngồi ngắm bình minh và biển mây cùng tôi, sẽ cùng tôi bỏ quên thời gian nhưng không cảm thấy buồn chán, chỉ cần nhìn nhau là sẽ bật cười—đó chính là Thẩm Dự Lễ của tôi.
Nhưng người trước mắt tôi lúc này không phải là anh ấy.
"Sao vậy? Chưa nghĩ xong à?" Thẩm Dự Lễ nhướn mày, "Dường như khẩu vị của em cũng không nhỏ."
Cả đêm không nói gì, giờ mới mở miệng, giọng tôi khàn đi như đĩa nhạc vỡ.
"Ly hôn."
Tôi cố gắng nói rõ ràng hai từ này.
Thẩm Dự Lễ sắc mặt đột ngột thay đổi.
Anh trầm mặc một lúc, rồi rít ra một câu: "Ngoài chuyện này ra, em còn muốn gì?"
"Tôi chỉ muốn chuyện này thôi."
"Mạnh Phạm, em đang chơi trò "người ra đi, quà còn lại" với tôi à?"
"Tôi đã nói rồi. Em không có quyền dừng lại khi chưa nói hết."
Anh tức giận đập cửa bỏ đi.