TRÁI ÁC QUỶ - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-04-30 23:43:02
Lượt xem: 1,239
Chương 12
Một ngày sau.
Công an đã đưa toàn bộ những người ở thôn Từ gia đi.
Tổng cộng cứu thoát được mười lăm cô gái.
Nhưng buồn cười nhất là ở chỗ vào lúc công an đến bắt người.
Mẹ tôi lại không cho công an bắt những người đàn ông.
Trong ống kính, mẹ tôi một mực kiên quyết đứng chặn trước mặt công an.
"Các anh có biết những đứa trẻ này lấy được vợ khổ sở thế nào không?"
"Nếu như bây giờ không phải các cô gái thực dụng quá thì làm sao chúng lấy được vợ, phải đi bắt cóc về?"
"Đừng có bắt chúng, chúng còn trẻ người non dạ, nếu như bị các anh bắt đi sau này lấy ai nuôi chúng?"
"Nếu như các anh mà dám bắt chúng đi thì tôi ch//ết trước mặt các anh!"
Mẹ tôi ghì chặt lấy tay áo của công an, chỉ sợ họ đưa người đi mất.
Đoạn clip này đã được lan truyền điên đảo trên mạng xã hội.
Mẹ tôi được bình chọn là thánh mẫu não tàn của năm.
Công an không còn cách nào khác, đành phải đánh mẹ tôi ngất đi rồi đưa về.
Đến khi mẹ tôi tỉnh lại thì tôi đã dọn khỏi nhà từ lâu rồi.
Cả đời này tôi không muốn gặp lại mẹ nữa.
Số tiền mà anh Trần đưa cho tôi cũng đủ để tôi trang trải học đại học và chi phí sinh hoạt hàng ngày.
Mãi đến sau này tôi học xong đại học, tôi mới nghe nói mẹ tôi đã đến trường tìm tôi.
Bà ấy xông thẳng vào phòng hiệu trưởng, yêu cầu tôi phải bỏ học kiếm tiền về nuôi bà và cả thằng con trai mà bà ấy đã nhận nuôi.
Hiệu trưởng nhận ra mẹ tôi là bà mẹ đã ngăn cản công an trên mạng kia, thế là đuổi bà ấy ra khỏi trường.
Nhiều năm sau, tôi cũng từ một bác sĩ thực tập trở thành bác sĩ chính thức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trai-ac-quy/chuong-12.html.]
Cuộc sống ngày càng tốt hơn, thì tôi lại tình cờ gặp lại mẹ tôi.
Nhưng lần này tôi là gặp trên phố.
Bà ấy bị một đứa trẻ trạc tuổi thanh niên túm tóc đánh túi bụi.
"Này thì không đưa tiền! Tao phải lấy tiền chơi game!"
Mẹ tôi bị đánh kêu oai oái.
Tôi đứng giữa đám đông, đứng nhìn như một trò hề.
Ngần ấy năm, bà ấy trông có vẻ già đi nhiều.
Có người không nhìn nổi nữa, tiến lên quát mấy câu.
Nhưng bà mẹ tôi liền ôm chặt lấy thằng bé, chỉ vào người phụ nữ kia mà mắng mỏ: "Cô dựa vào đâu mà mắng con trai tôi, chắc tại cô không có con trai nên ghen tị với tôi đúng không!"
"Cô ghen tị với tôi vì tôi có đứa con trai để đánh đấy!"
"Tôi nói cho cô biết, bị con trai đánh cũng là một niềm hạnh phúc, tôi không giống mấy bà già không có con trai nuôi đâu nhé."
Người phụ nữ kia mặt trông như vừa ăn phải cứt.
Đoạn clip này được đăng lên mạng, có người nhận ra mẹ tôi chính là thánh mẫu ngăn cản công an năm xưa.
Bà ấy lại một lần nữa hot trên mạng.
Nhưng chuyện này thì không còn liên quan gì đến tôi.
Còn về mẹ của Từ Quân, thì sau này tôi có nghe anh Trần kể lại.
Nghe bảo là mẹ của Từ Quân chịu không nổi khổ cực, đã định bỏ trốn mấy lần.
Nhưng sau đó thì bị bắt được, bị đánh ch//ết tại chỗ.
Những người đã từng làm hại đến tôi đều đã phải trả giá.
Còn tôi thì cũng sẽ tiếp tục bước về phía trước, sống một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Hết.