Trà Xanh Lâu Năm - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-11-07 12:03:56
Lượt xem: 704
Trong bữa cơm, tôi kể cho ông ấy nghe chuyện Lý Ngọc Hoa muốn đến nhà cuối tuần và hỏi liệu ông ấy có thể giúp sắp xếp một cuộc gặp gỡ với người mà bà ấy để ý không.
“Chắc không được đâu, ông Trần bên đó cuối tuần này đi du lịch cùng mấy người bạn, một thời gian nữa mới về.”
“Thôi để khi nào ông ấy về, tôi sẽ giúp bà ấy tác hợp!” Vừa nói, ông ấy vừa bóc tôm bỏ vào bát tôi, rồi chợt nhớ ra gì đó, nhìn tôi một cách đầy vẻ khoe khoang: “Bà có nhận ra phòng khách mình mới có thêm thứ gì không?”
Tôi thoáng ngẩn người, đảo mắt một vòng nhìn quanh phòng khách, sau đó quay lại nhìn ông ấy đầy thắc mắc: “Không có gì thay đổi cả, vẫn như cũ mà?”
“Bà không thấy trong phòng khách có thêm bức thư pháp tôi mới viết sao?”
“Đó là bức tranh tôi gửi thi bên thành phố và đoạt giải đấy! Tôi đặc biệt nhờ thầy lấy về, đóng khung treo lên đấy.”
“Thầy còn nói, trong lớp thư pháp người cao tuổi ở thành phố này, hành khải của tôi là đẹp nhất!”
Nghe ông ấy nói vậy, tôi mới để ý thấy bên cạnh chiếc tivi ở phòng khách có một bức thư pháp treo trên tường. Lúc này, khuôn mặt ông ấy thoáng vẻ thất vọng, như trẻ con bị giận dỗi, nhìn tôi đầy ai oán rồi lẩm bẩm “Chẳng thú vị gì cả,” rồi bưng đĩa không vào bếp.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tôi chỉ biết mím môi cười. Cả hai vợ chồng đã lớn tuổi rồi mà ông ấy vẫn trẻ con như thế.
“Cuối tuần này ông nấu cơm đấy nhé!” Tôi cố ý nói lớn vào bếp, khẽ mỉm cười.
Chỉ là lúc đó, tôi chưa hề nhận ra rằng, chính ý nghĩ bộc phát của mình lại mang đến không ít rắc rối cho gia đình tôi sau này.
Sáng thứ Bảy, tôi dự định dậy sớm cùng Trần Kiến Tô đi chợ mua thức ăn. Thế nhưng khi tôi tỉnh dậy, đã gần 10 giờ, tôi vội vàng xuống nhà, gọi ông ấy đi chợ cùng. Nhưng vừa bước xuống, tôi đã thấy ông ấy mặc tạp dề từ bếp bước ra, khóe môi nở một nụ cười khi thấy tôi.
“Nếu đợi bà dậy rồi mới đi mua đồ, hôm nay chắc đến tối cũng chưa có cơm ăn đâu.”
“Bà mau chuẩn bị đi, lát nữa khách đến rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tra-xanh-lau-nam/chuong-2.html.]
Tôi đáp lại, thầm thấy may mắn vì có người chồng chu đáo. Sau khi thay đồ và xuống phòng khách ngồi chờ một lát, tôi nhận được cuộc gọi từ Lý Ngọc Hoa. Thấy bà ấy báo đã đến nơi, tôi nhanh chóng ra cổng khu chung cư đón.
“Bảo vệ ở đây kiểm tra kỹ ghê, đúng là khu cao cấp có khác!” Lý Ngọc Hoa vừa nhìn thấy tôi đã tươi cười trêu.
Sau lưng bà là một cô gái trẻ có vài nét giống bà. Lý Ngọc Hoa giới thiệu đó là con gái bà, tên là Miêu Miêu. Miêu Miêu lễ phép chào hỏi, tôi mỉm cười đáp lại rồi khen vài câu trước khi mời hai mẹ con vào nhà.
Trò chuyện một lúc, Trần Kiến Tô đã chuẩn bị xong bữa cơm và mang món lên bàn. Ngồi đối diện với Lý Ngọc Hoa trên bàn ăn, tôi nhận thấy hôm nay bà ấy có vẻ trau chuốt hơn bình thường, liền cười nói: “Hôm nay bà trang điểm à? Bình thường ít thấy bà trang điểm lắm!”
Nụ cười của Lý Ngọc Hoa thoáng dừng lại, bà vô thức sờ mặt mình, rồi nói nhanh: “Con bé này nằng nặc đòi trang điểm cho tôi. Tôi thì chẳng hiểu mấy thứ trang điểm hay dưỡng da đâu, không như bà, lớn tuổi rồi mà vẫn giữ gìn, da mặt vẫn mịn màng như con gái.”
“Tôi ấy à, bình thường lười chăm lắm.” Lý Ngọc Hoa cười, nhưng tôi cảm thấy có gì đó không ổn trong câu nói này, dù vậy cũng không nghĩ ngợi thêm.
Tôi quay sang nhìn Miêu Miêu, định bụng chiều nay đi dạo nhờ cô ấy trang điểm giúp, nhưng khi nhìn kỹ khuôn mặt cô gái, bỗng dưng một cảm giác quen thuộc kỳ lạ trỗi dậy trong tôi.
“Miêu Miêu, phải chăng cô đã gặp cháu ở đâu rồi?”
Tôi khẽ cau mày. Công việc của tôi rất đặc biệt, không dễ dàng ghi nhớ khuôn mặt một người trừ khi đã gặp nhiều lần hoặc người đó để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc vì một lý do nào đó.
Chắc chắn tôi đã từng gặp cô ấy ở đâu đó.
Miêu Miêu thoáng chột dạ, nhưng cuối cùng là Lý Ngọc Hoa mỉm cười xen vào: “Có khi nào là do bà gặp tôi mỗi ngày, ai cũng bảo tôi và Miêu Miêu trông rất giống nhau mà.”
Nghe bà ấy nói vậy, tôi cũng không nghĩ ngợi thêm, chỉ cầm đũa gắp con tôm mà Trần Kiến Tô đã bóc sẵn cho mình. “Bà đúng là sướng thật đấy, nhìn xem chồng bà khéo tay đến thế, cả đời tôi cũng chưa từng được ai bóc tôm cho ăn đâu.”
Cảm giác có gì đó không đúng lại dâng lên lần nữa, tôi thoáng ngưng cười, vô thức liếc nhìn Lý Ngọc Hoa và nhận ra ánh mắt bà đang dán chặt vào Trần Kiến Tô. Nhưng ngay khi đó, có lẽ Miêu Miêu cố tình chạm vào tay bà, khiến bà vội vã rụt ánh mắt về.
Nụ cười của tôi dần phai nhạt, rồi tôi quay lại nhìn Trần Kiến Tô – người vẫn đang chuyên tâm bóc tôm cho tôi, tâm trí tôi dường như xao động một chút. Rồi tôi mỉm cười quay sang nói với Lý Ngọc Hoa:
“Muốn ăn tôm thì đơn giản thôi, để tôi bóc cho!”