Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trả Thù Nhà Chồng Cực Phẩm - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-11-26 22:33:58
Lượt xem: 407

2.

Tôi lớn lên trong một gia đình không hạnh phúc.

Khi tôi sáu tuổi, bố mẹ ly thân. Bố tôi đã bỏ đi biền biệt từ đó, tôi sống cùng mẹ.

Sáu tuổi, cái tuổi đang ngây thơ nhưng cũng cũng rất nhạy cảm và dễ tổn thương nhất.

Từ khi bố bỏ đi, mẹ con tôi càng lúc càng xa cách. Tôi luôn cảm thấy bà ấy không yêu mình, nhưng cũng không tới nỗi căm ghét.

Ở cùng làng với tôi có con bé Đào, bố mẹ Đào cũng ly hôn, cô bé đó sống cùng mẹ.

Đào suốt ngày bị đánh mắng. Có lần, tôi còn nhìn thấy nó bị bỏ đói đến nỗi ngất đi. Sau ngày hôm đó, nó bị sốt và phải nghỉ học cả tuần.

So với Đào, tôi cảm thấy bản thân mình đã may mắn hơn nhiều rồi.

Ít ra tôi vẫn luôn được ăn no, dù thức ăn phần lớn đều đã nguội lạnh, nhưng lâu lâu vẫn có cơm nóng để ăn. Tôi vẫn được ngủ trong căn phòng có giường, có chăn dù mẹ không bao giờ ôm tôi cả.

Bà ấy cũng chẳng bao giờ đánh mắng tôi.

Năm mười tuổi, có những khoảng thời gian, mẹ sẽ đi đâu đó vài ngày.

Mới đầu, tôi còn hoang mang và khóc lên vì sợ hãi, nhưng qua vài lần thì cũng dần quen.

Từ khi mười tuổi, tôi đã biết làm tất tật mọi việc, từ tắm giặt, tự học bài và tự nấu đồ ăn mỗi khi mẹ không có nhà.

Tôi vẫn luôn tự an ủi mình, có lẽ mẹ chỉ là một người phụ nữ lạnh nhạt, nhưng bà ấy vẫn quan tâm tới tôi.

Bởi ít ra, dù bà ấy đi vắng mấy ngày, cũng sẽ chuẩn bị đồ ăn chừng ấy hôm cho tôi.

Tôi vẫn luôn tự tìm lý do để bao biện cho sự lạnh nhạt và thờ ơ của mẹ, chỉ có như vậy tôi mới không cảm thấy sợ hãi và cô đơn.

Tôi và Lương gặp nhau khi đang học đại học.

Không yêu đương quá nồng nhiệt, tôi cũng không đòi hỏi ở hắn quá nhiều.

Sống cùng mẹ mười mấy năm, tôi đã học được cách dễ dàng chấp nhận và hài lòng với cuộc sống.

Khi Lương cầu hôn, hắn nói sẽ cho tôi một gia đình hoàn chỉnh, sẽ cho tôi biết thế nào là hạnh phúc cùng yêu thương, tôi liền đồng ý trong niềm hạnh phúc tột cùng.

Những đứa trẻ thiếu tình thương là vậy, chúng thật sự rất dễ gặp nguy hiểm.

Chỉ cần ai đó cho chúng hi vọng hoặc ban phát một chút tình thương, chúng liền coi đó là tín ngưỡng.

Giống như tôi vậy, Lương đối với tôi từ lúc yêu đương tới kết hôn tất cả đều qua loa.

Nhưng hắn chỉ nói một câu hứa hẹn về một gia đình hạnh phúc, tôi liền coi đó là chân thành rất lớn rồi.

Và hết lần này đến lần khác tôi đặt bản thân vào nguy hiểm mà không hề hay biết.

Khi tôi và Lương vừa kết hôn, trong lòng Mẹ chồng thì Lương là bảo bối, em gái chồng là vàng bạc.

Còn tôi, chỉ là đống sắt vụn trong nhà.

Lương khi ấy an ủi nói. "Đợi sau khi chúng ta sinh được một đứa con thì mọi chuyện sẽ khác, tất cả sẽ trở nên tốt đẹp hơn."

Tôi lại lần nữa tin anh ta, nhưng khi tôi và anh ta có đứa con đầu tiên.

Bà Năm lúc này coi con tôi là bảo bối.

Lương và em gái chồng là vàng bạc.

Còn tôi bấy giờ còn chẳng bằng đống sắt vụn trong nhà. Bà ta nói, sắt vụn còn có thể bán lấy tiền.

3.

Choang!!!

Một tiếng rơi vỡ của đồ sứ vang lên trong căn nhà có chút chật hẹp, âm thanh đặc biệt trở nên bén nhọn.

Dưới sàn nhà, từng mảnh vỡ trộn lẫn nước và hoa tươi đã trở nên nát bấy sau cú rơi vừa rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tra-thu-nha-chong-cuc-pham/chuong-2.html.]

Nước lạnh b.ắ.n lên chân tôi, một cảm giác lạnh buốt từ lòng bàn chân dọc lên sống lưng, đi thẳng lên đỉnh đầu, gai ốc không tự chủ nổi lên đã đánh thức tôi quay về thực tại.

Một ngày trước đó, tôi đã c.h.ế.t rồi, nhưng hiện tại, tôi lại ngồi đây, trong căn nhà cũ vào một năm trước.

Tiếng đồ sứ rơi vỡ vừa rồi là do bà Năm đập xuống sau khi nghe tôi nói muốn ly hôn với con trai bà ta.

Tôi đã sống lại vào ngày mà tôi ngả bài cùng nhà chồng chuyện Lương ngoại tình.

Sau khi chết, linh hồn tôi phiêu đãng trong bệnh viện, lại phát hiện ra một sự thật ghê tởm của những người mà tôi từng coi là người thân.

Nhìn khuôn mặt từng người trong nhà lúc này, nhớ lại những đau đớn mà họ ban tặng, tôi thật hận muốn g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ.

Mẹ chồng tôi đang chỉ thẳng ngón trỏ vào mặt tôi mắng mỏ, nhưng có lẽ nhìn thấy được ánh mắt của tôi lúc này có chút khác thường, bà ta thu tay lại hơi né tránh.

Sự việc vẫn diễn ra giống như kiếp trước.

Lương ngoại tình, tôi phơi bày tất cả chứng cứ lên trên bàn trà.

Bố mẹ chồng, em gái chồng đều ở đây. Sau một phút ngạc nhiên đi qua, vẻ mặt họ thản nhiên điềm tĩnh.

Có lẽ, bọn họ đều nghĩ tôi sẽ không thể bỏ được nhà họ. Chỉ đến khi tôi đưa ra đề nghị ly hôn thì họ mới phản ứng lại.

Ông Thân thở dài một hơi, vẻ mặt cau có nhìn sang bà Năm.

Sau đó, như thể chuyện này chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi không liên quan gì tới ông ta, cứ thế trực tiếp ném tờ báo lên bàn đứng dậy đi vào buồng.

Mẹ chồng quay qua nhìn tôi, tất nhiên bà ta chả bao giờ cho tôi sắc mặt tốt.

Lúc này ánh mắt như mũi d.a.o xuyên qua khe mắt ti hí cắm thẳng vào tôi, càng tỏ vẻ chán ghét hơn.

Tôi rũ mắt thu lại ánh mắt hận thù.

Bà Năm cảm thấy vừa rồi chỉ là ảo giác, sau một phút lấy lại dũng khí, bà ta bắt đầu phát tiết.

Phượng lại lên giọng âm dương quái khí chế nhạo tôi.

Sau đó, ả trực tiếp đá sofa một cái rồi đi ra ngoài.

Trong phòng khách chỉ còn lại ba người. Mẹ chồng vẫn thao thao bất tuyệt mắng mỏ. Lương im lặng, không biết hắn đang suy nghĩ gì vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.

Cũng giống như kiếp trước, chẳng ai đứng ra nói được một câu giống tiếng người.

Tôi nhìn thái độ của từng người, nghe từng câu nói của họ mà trong lòng cười lạnh.

Lúc này, tôi mới thật sự sâu sắc nhận ra kiếp trước tôi ngu xuẩn đến cỡ nào.

Mắng chửi đủ rồi, nhưng thấy thái độ của tôi vẫn kiên quyết, mẹ chồng lại giống bắt đầu xuống nước.

Bà ta nói rất nhiều, nhưng tôi chỉ nghe được hai câu bà ta nói đến con gái của tôi.

Lòng tôi chợt đau đớn.

Đúng vậy, tôi biết rõ hơn ai hết một đứa trẻ lớn lên khi thiếu thốn tình thương sẽ bất hạnh và mềm yếu cỡ nào.

Giống như tôi, chỉ vì câu nói sẽ cho tôi một gia đình hoàn hảo của Lương mà đồng ý lấy hắn, phụ thuộc hắn, hèn mọn chịu đựng sự rẻ rúng từ người nhà của hắn.

Kiếp trước, tôi đã nghĩ tất cả vì con thế nên mới bỏ qua tự tôn mà tha thứ cho Lương.

Nhưng sống lại một lần, tôi hiểu ra không phải tôi cho con một gia đình có cha có mẹ là đã đủ.

Một người cha tồi tệ như Lương không đáng để dựa dẫm.

Từ lúc biết được bản thân đã trở lại, thù hận đã thôi thúc tôi lên kế hoạch cho tất cả.

Tôi vẫn đồng ý bỏ qua và yêu cần sẽ đi làm.

Mọi chuyện vẫn diễn ra theo trình tự đó. Hai mẹ con Lương đồng ý trong sự khó chịu. Cuộc họp mặt gia đình kết thúc trong không vui. Tôi chẳng thèm để ý.

Tôi và con nhất định phải ra khỏi căn nhà dột từ nóc này, nhưng trước hết tôi phải lấy lại toàn bộ những gì là của tôi và phải khiến cho những người làm tôi đau khổ phải trả giá.

Trở về phòng mình, tôi lấy điện thoại gửi đi một tin nhắn.

Nhất định, tôi không thể bị coi là rác rưởi trong nhà bọn họ nữa.

Loading...