Trả thù cho mẹ - 4
Cập nhật lúc: 2024-10-17 19:50:57
Lượt xem: 215
Trong kế hoạch của tôi ——
Trần Nhược Phù đáng lẽ phải c.h.ế.t một cách nghèo túng và khổ sở trong cơn bạo bệnh.
Nhưng điều tôi không ngờ tới, là lại có người sẵn lòng vươn tay ra giúp đỡ cô ta giữa trời đông tuyết trắng.
Người đó chính là người từng là anh trai kế của cô ta - Lục Kỳ An.
Ngồi trong văn phòng sáng sủa rộng rãi, tôi mãi vẫn không thể hiểu nổi.
Tại sao kẻ xấu lại luôn có thể được cứu rỗi?
Nếu địa ngục không thu nhận loại người như Trần Nhược Phù, thì chỉ có tôi tự tay phá hủy hy vọng của cô ta mà thôi.
Vì thế, khi Lục Kỳ An vì phải lo liệu số tiền viện phí khổng lồ cho Trần Nhược Phù mà quay cuồng đến mức kiệt sức, tôi đã tìm đến anh ta:
“Tôi có thể chi trả chi phí điều trị cho Trần Nhược Phù.”
Lục An cảnh giác hẳn lên: “Cô sẽ tốt bụng đến thế sao?”
“Tất nhiên là không rồi,” tôi không có ý định giả bộ trước mặt anh ta, nói thẳng: “Nên tôi muốn anh bán thân cho tôi.”
(Bò không ăn cỏ bò ngu, đứa nào reup còn ngu hơn bò. Đọc tại page Xoài chua không lắc hoặc MonkeyD)
Vì không lâu trước đó, Lục Kỳ An đã nhận lời tỏ tình của Trần Nhược Phù, còn hẹn sẽ cùng nhau vượt qua khó khăn này.
Nếu anh ta rời đi vào lúc này, với Trần Nhược Phù mà nói chẳng khác nào sụp đổ hoàn toàn.
Không có gì bất ngờ, Lục Kỳ An đã từ chối tôi.
Nhưng không sao, tôi là người rất kiên nhẫn.
9
Tôi không sợ thân bại danh liệt, cũng chẳng ngại bị người đời phỉ nhổ sau khi chết, nên tôi đã dùng quyền thế ép buộc bệnh viện.
Trước khi thanh toán hết toàn bộ chi phí, không được phép chữa trị cho Trần Nhược Phù.
Mỗi lần Lục Kỳ An cố gắng lên tiếng trên mạng xã hội, tài khoản của anh ta đều bị hạn chế tương tác hoặc bị khóa.
Cuối cùng, mọi sự phản kháng yếu ớt của anh ta đều bị nhấn chìm trước sức mạnh của đồng tiền.
Anh ta hoàn toàn không còn đường lui, ngoan ngoãn nhảy vào chiếc bẫy mà tôi đã giăng sẵn cho anh ta.
Ngày ký xong thỏa thuận, anh ta ngồi trên sofa, hai tay ôm mặt, toàn thân tỏa ra một luồng khí vô cùng suy sụp.
Anh ta hỏi tôi: “Cô sẽ giữ lời, phải không?”
“Yên tâm.”
Tôi là người tuy thù dai, nhưng lại vô cùng giữ chữ tín.
Ngay buổi chiều hôm đó, Trần Nhược Phù liền được chuyển từ phòng bệnh chật chội đông đúc sang phòng bệnh cao cấp dành cho một người.
Tôi đã sắp xếp cho cô ta cả một đội ngũ y tế tối tân, túc trực 24/7, chuyên môn chịu trách nhiệm theo dõi tình trạng sức khỏe của cô ta.
Đối mặt với sự thay đổi bất ngờ này, Lục Kỳ An chỉ nói ngắn gọn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tra-thu-cho-me/4.html.]
“Trước khi vào tù, Tiêu Ngọc đã nhờ bạn bè của anh ấy chăm sóc cho em.”
Nghe vậy, Trần Nhược Phù liền yên tâm mà hưởng thụ tất cả những điều đó.
Cô ta cho rằng mọi chuyện đang dần chuyển biến tốt đẹp.
Nào ngờ đâu, địa ngục mới thật sự chuẩn bị bắt đầu.
10
Tôi chọn ngày sinh nhật của Trần Nhược Phù để làm đêm đầu tiên của tôi và Lục Kỳ An.
Lục Kỳ An đã hứa sẽ ở bên cạnh cô ta vào ngày sinh nhật, nghe xong lời tôi nói, anh ta đau khổ cầu xin: “Có thể đổi sang ngày khác không?”
Tôi lạnh lùng đáp lại: “Lục Kỳ An, anh giờ là người của tôi, anh có quyền lựa chọn sao?”
Đến tối, Lục Kỳ An tự giác tắm rửa sạch sẽ, sau đó khoác lên mình một chiếc áo choàng mỏng manh, ngồi bên mép giường chờ đợi tôi.
Giống như một phi tần đang đợi hoàng đế đến sủng hạnh, ngón tay anh ta run rẩy cởi từng nút áo choàng.
Tôi ngồi đối diện, lạnh lùng quan sát anh ta, ánh mắt lướt từ gương mặt thanh tú, sắc nét, đi xuống dưới.
Quét qua chiếc cổ dài thanh mảnh, xương quai xanh nhô cao, lồng n.g.ự.c rắn chắc, cùng với đường nét cơ bụng gợi cảm.
Cuối cùng, dừng lại ở nơi ấy.
Trong lòng tôi đột nhiên dâng lên cảm giác buồn nôn cuồn cuộn, tôi ghê tởm hỏi anh ta: “Anh sạch sẽ chứ?”
Lục Kỳ An ngây người: “Cô nói gì?”
Tôi cố nén sự khó chịu trong lòng: “Anh và Trần Nhược Phù đã từng làm chưa?”
Câu hỏi trần trụi như thế khiến Lục Kỳ An xấu hổ và tức giận, chiếc cổ trắng ngần lập tức ửng hồng, anh ta nghiến răng đáp:
“Chưa từng!”
Những hành động ngượng ngùng và vụng về sau đó đã chứng minh rằng lời anh ta nói là sự thật.
Anh ta thật sự là một tấm chiếu mới.
Khi rơi vào lưới tình vô tận, tôi ác ý nghĩ:
Dương Huệ và Trần Nhược Phù chỉ biết tranh giành những người đàn ông đã qua tay người khác, còn tôi lại có được một người chưa hề vướng bụi trần.
Đây có được coi là một dạng thành công khác không nhỉ?
Không hiểu vì sao, cảm giác bực bội trong lòng tôi vơi đi đôi chút.
Nhưng điều khiến tôi hả hê nhất vẫn là cảnh tượng Trần Nhược Phù đợi Lục Kỳ An cả ngày mà không thấy bóng dáng, đến khi biết rằng anh ta đang ở bên tôi, vẻ mặt của cô ta liền tức tối đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Trương Nhược Phù giận dữ quét đổ hết mọi thứ bên cạnh giường, chỉ thẳng vào mặt tôi, mắng:
“Đồ tiện nhân!”
“Dư Sơ Vãn, cô sẽ gặp quả báo!”