TRA NAM CỨ ĐÁ ĐI LÀ ĐƯỢC - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-03-26 01:07:02
Lượt xem: 528

Tôi kể lể với mẹ những chuyện lớn nhỏ xảy ra trong hơn một tháng qua,

 

Rồi không tránh khỏi việc nhắc đến Lục Chi Thiệu, tôi cười nói với mẹ, "Mẹ à, con thấy mẹ xem mắt cho con dở tệ, chọn ai cũng trật lất, Lục Chi Thiệu cũng vậy, mà bố cũng vậy!"

 

"Tre đã mục thì sao măng mọc tốt được? Có người bố như vậy, thì Lục Chi Thiệu tốt đẹp hơn được bao nhiêu?"

 

Mẹ vẫn cười không nói gì, tôi khẽ vuốt ve ảnh của bà, có chút trách móc,

 

"Mẹ à, sao mẹ lại nỡ bỏ con lại một mình chứ, từ khi mẹ đi, họ toàn bắt nạt con!"

 

Nghĩa trang tĩnh lặng, chỉ có một mình tôi vừa khóc vừa cười nói chuyện.

 

Bia mộ của mẹ không mềm mại ấm áp như vòng tay bà, bia mộ quá lạnh lẽo và cứng rắn, không thể đáp lại những uất ức của tôi.

 

Tôi nói hết chuyện này đến chuyện khác, nước mắt trên mặt khô rồi lại ướt, từ khi mặt trời lên cao đến khi màn đêm buông xuống.

 

Lúc sắp về, tôi trang điểm lại cẩn thận trước mộ mẹ rồi nở một nụ cười,

 

"Mẹ à, mẹ yên tâm, con sẽ sống thật tốt."

 

7.

 

Về đến nhà, tôi đăng ngay một dòng trạng thái lên trang cá nhân thông báo chia tay.

 

Ngay lập tức, vòng bạn bè của tôi nổ tung, người hóng hớt xem trò vui, người quan tâm hỏi han, hết tin nhắn này đến tin nhắn khác hiện lên. Tôi chọn ra vài người bạn thân thiết để trả lời, đề cập đến lý do chia tay, không hề úp mở mà nói thẳng là Lục Chi Thiệu ngoại tình.

 

Từng đứa một còn sốc hơn cả tôi, dường như không thể ngờ được một người yêu tôi sâu đậm như Lục Chi Thiệu lại dám phản bội.

 

Từng đứa một gào thét rằng không còn tin vào tình yêu nữa rồi.

 

Nhắc đến những chuyện đã qua với Lục Chi Thiệu, tim tôi vẫn nhói lên như bị kim châm, âm ỉ đau. Nhưng tôi sẽ không khóc nữa.

 

Chẳng qua chỉ là một cuộc tình thất bại thôi mà, tôi chơi được.

 

Nhưng có người lại không nghĩ như vậy. Ả ta cho rằng tôi nên suốt ngày sống trong nước mắt, như một con chuột cống trốn trong góc tối đau khổ đến chếc đi sống lại.

 

Điện thoại cứ nhấp nháy liên tục, bồ nhí của bố tôi, Lý Khả, liên tục nhắn tin quấy rối,

 

【Nghe nói mày cũng bị thằng thanh mai trúc mã đá rồi à, đáng thương thật, giống mẹ mày.】

 

【Mẹ mày chếc rồi, bố mày có gia đình mới, bây giờ ngay cả người yêu cũng bỏ mày, tất cả đều là báo ứng, là báo ứng cho việc mày chiếm giữ bố mày mấy chục năm nay.】

 

【Mẹ mày bị ung thư gan hành hạ đến chếc, còn báo ứng của mày thì mới chỉ bắt đầu thôi.】

 

Tôi mặt không biểu cảm chụp lại màn hình tất cả tin nhắn mà ả ta gửi, Lý Khả thấy tôi im lặng không trả lời, lầm tưởng rằng đã chạm đến nỗi đau khiến tôi câm nín.

 

Sau đó, càng trở nên kiêu ngạo, cứ vài ba ngày lại gửi đủ loại ảnh hạnh phúc của cả gia đình ba người, còn có đủ loại tin nhắn khoe khoang hoặc chửi rủa.

 

Tôi chụp lại hết tất cả, và vào ngày sinh nhật của Lý Khả, tôi đã gửi tặng ả ta một món quà sinh nhật bất ngờ.

 

Sinh nhật của Lý Khả được tổ chức tại một khách sạn năm sao nào đó.

 

Mặc dù không phải là đại thọ, chỉ là một bữa tiệc mừng sinh nhật đơn giản, nhưng quy mô vẫn rất long trọng và hoành tráng.

 

Lý Khả khoác tay bố tôi, đắc ý vênh váo như thể tiểu tam cuối cùng cũng được danh chính ngôn thuận, cười tươi đón khách.

 

Khi nhìn thấy tôi, bố tôi vô cùng kích động, xông lên muốn ôm tôi nhưng tôi đã né tránh, "Miểu Miểu, cảm ơn con đã đến, cảm ơn con đã tha thứ cho bố."

 

Sắc mặt Lý Khả có chút vặn vẹo, nhưng lại gượng gạo nở một nụ cười giả tạo, "Con ngoan, bố con thường xuyên nhắc đến con đấy, hôm nay đến rồi thì phải ở bên bố nhiều hơn."

 

Tôi lười phải diễn trò với ả, đi thẳng đến chỗ ngồi.

 

Tiệc sinh nhật diễn ra được một nửa, Lý Khả nâng ly rượu lên kính mọi người, "Hôm nay là sinh nhật lần thứ năm mươi sáu của tôi, cảm ơn mọi người đã nể mặt đến dự..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tra-nam-cu-da-di-la-duoc/chuong-4.html.]

 

Tôi đứng dậy, cười lạnh ngắt lời ả, "Người mà bà nên cảm ơn là mẹ tôi mới đúng. Nếu không phải bà ấy kiên quyết ly hôn, thì bây giờ bà vẫn chỉ là một con giáp thứ mười ba không ai biết đến, làm gì có tư cách đứng ở đây đón sinh nhật."

 

Đại sảnh vốn còn ồn ào náo nhiệt, giờ đây im phăng phắc, đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

 

Lý Khả tức đến đỏ mặt tía tai, "Câm miệng! Ở đây không chào đón cô, cút ra ngoài cho tôi!"

 

Tôi làm như không nghe thấy, tiếp tục "xả", "Đã gần đất xa trời rồi mà còn không biết điều, nhắn tin gửi ảnh khiêu khích con cái của vợ cả, nhân phẩm tồi tệ như vậy mà vẫn còn sống nhăn răng được trên đời này, bà còn phải cảm ơn xã hội pháp trị đã cứu cho bà một mạng chó."

 

Con trai của Lý Khả thấy tôi lấy điện thoại ra chụp màn hình, vươn tay muốn giật lấy điện thoại,

 

Tôi nhanh nhẹn né tránh, lớn tiếng đọc những tin nhắn khiêu khích mà Lý Khả đã gửi,

 

"Mày cũng thảm hại như con mẹ mày ấy, đến cả đàn ông cũng không giữ nổi, tao mà như mày thì sống trên đời này cũng chả có ý nghĩa gì, thà chếc quách cho xong!"

 

"Bây giờ bố mày đối xử với mẹ con tao tốt lắm, tao chưa bao giờ hạnh phúc đến thế, ha ha, cảm ơn con mẹ mày đã sớm xuống lỗ nhường chỗ, yên tâm đi, bọn tao sẽ mãi mãi hạnh phúc như vậy."

 

Những lời nguyền rủa độc địa vang vọng khắp đại sảnh, khách khứa xì xào bàn tán, dường như không ngờ rằng Lý Khả ngoài đời lại có bộ mặt như vậy.

 

Sắc mặt của bố tôi ngày càng khó coi, Lý Khả thì mặt mày trắng bệch, níu lấy ống tay áo của bố tôi, giọng điệu yếu ớt, "Lão Bùi, tôi không làm như vậy, tất cả là do Bùi Miểu gây sự."

 

Bố tôi giận dữ quát, "Câm miệng! Miểu Miểu không phải là người như vậy, còn bà, mấy chục tuổi đầu rồi còn đi gây sự với một đứa trẻ, bà không thấy xấu hổ à!"

 

"Bốp!"

 

Một tiếng tát vang dội xé tan sự im lặng.

 

Lý Khả ôm lấy gò má đang nóng rát, đầu tiên là không thể tin được, sau đó gào thét lên, đ.ấ.m đá bố tôi túi bụi, "Bùi Chung Nghĩa, đồ vong ơn bội nghĩa, tôi theo ông mấy chục năm trời không danh không phận, vậy mà ông dám đánh tôi!"

 

Bố tôi đứng chôn chân tại chỗ, sắc mặt âm trầm như nước, ngây người ra mặc cho Lý Khả đánh đập, ánh mắt nhìn tôi lại vô cùng bi thương.

 

9.

 

Sau khi quậy tưng bừng ở tiệc sinh nhật của Lý Khả, tôi hiên ngang rời đi.

 

Lát sau, cô tôi gửi video tôi đại náo tiệc sinh nhật cho tôi.

 

Tôi không chút do dự gửi lại cho một tài khoản marketing nào đó, tiện thể mua thêm gói "đậu" để quảng bá.

 

Ba tiếng sau, video con cái của vợ cả đại náo tiệc của tiểu tam gây bão trên các nền tảng truyền thông.

 

Lý Khả và con trai bị khui đến tận "lỗ nhị", thông tin cá nhân bị lộ sạch sành sanh.

 

Mối tình tay ba giữa bố tôi, mẹ tôi và Lý Khả cũng bị lôi ra ánh sáng hết.

 

Cư dân mạng thời nay mồm miệng cứ như tẩm thuốc tăng lực ấy, đủ các loại bình luận thâm độc đọc mà thấy ấm lòng.

 

【Vợ cả thảm quá, bị lừa bịp mấy chục năm trời.】

 

【Vợ cả ly hôn không lâu sau thì phát hiện ra ung thư gan, chắc là bị tiểu tam với tra nam chọc tức đến chếc.】

 

【Tra nam cũng đói khát lắm rồi, đến loại tiểu tam này cũng nuốt được.】

 

Cuộc bạo lực mạng kéo dài nửa tháng trời, cộng thêm đủ các loại đơn thư khiếu nại kịch liệt, khiến con trai Lý Khả mất luôn cái "bát sắt" công chức.

 

Lý Khả sụt hẳn mười mấy cân, khác hẳn với vẻ đắc ý vênh váo trước đây.

 

Còn về phần bố tôi, thì không còn liên lạc với tôi nữa.

 

Chỉ có tiền thỉnh thoảng lại được chuyển vào tài khoản ngân hàng của tôi, nhắc nhở tôi rằng mình vẫn còn một người bố trên danh nghĩa.

 

Có lẽ là vì bận đối phó với Lý Khả, nên tôi không còn tâm trí đâu mà nghĩ đến Lục Chi Thiệu nữa.

 

Loading...