Tổng tài hoá bướm - 6
Cập nhật lúc: 2025-03-21 12:39:23
Lượt xem: 105
Tôi liếc nhìn nó một cách tán thưởng, nhưng… nhìn vào cặp đùi đỏ bừng dưới chiếc quần thể thao của con, khóe miệng tôi giật giật, không cần phải học quá mức như vậy.
Hai mẹ con ôm nhau khóc nhưng cả lớn cả bé đều không rơi nước mắt, đúng kiểu có sấm mà không có mưa.
Những đường gân trên thái dương Thời Đình Chi khẽ giật lên, anh ta bất lực nhìn cảnh tượng trước mắt. Cho cho đến khi giọng nhóc con trở nên khàn khàn, nhóc con vừa khóc vừa ngáp thì anh ta mới lên tiếng: "Được rồi, Khương Vũ, ngày mai chúng ta nói chuyện nhé?"
Tất nhiên là tôi đồng ý.
19
Cho đến khi Thời Đình Chi rời đi, tôi mới ngồi trên ghế sofa lau mồ hôi lạnh trên trán, nỗi sợ Thời Đình Chi sẽ cướp đi đứa bé là có thật. Tôi không thể sống thiếu con trai nhỏ của mình và nó cũng không thể sống thiếu tôi. Nam chính là của nữ chính, còn cục cưng là của tôi.
Tôi vỗ nhẹ vào đầu gấu con và bảo nó vào phòng nghỉ ngơi. Tôi bí mật mở cửa nhìn ra thì lại thấy ba, hai vệ sĩ ở tầng dưới căn hộ. Tôi giận dữ quay lại thang máy nhưng cảm thấy hơi lo lắng. Nếu Thời Đình Chi thực sự muốn bắt thằng nhỏ đi thì tôi không thể làm gì để ngăn cản.
Sau khi trở về phòng, tôi lơ đãng nằm trong bồn tắm. Một ý tưởng lóe lên trong đầu, tôi nhớ rằng Tạ Đình Chi có nét mặt giống hệt cậu nhóc... Cố Ngọc.
Tôi lập tức gọi điện cho Vương Nhiên, hỏi thông tin liên lạc của Cố Ngọc.
20
Sáng sớm hôm sau, Thời Đình Chi tới.
Anh ta mặc bộ vest màu xanh đậm với vẻ mặt lạnh lùng, cầm trên tay chiếc túi mua hàng với vẻ lúng túng.
Nhìn kỹ thì đó là món ăn yêu thích của tôi...món ăn đặc trưng của nhà hàng này.
"Tạ Đình Chi, em..."
Anh ta liếc nhìn tôi rồi đi đến phòng trẻ em để bế nhóc con lên.
"Chúng ta sẽ nói chuyện đó sau. Hãy ăn sáng trước đã."
Tôi gật đầu, tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi vào bàn ăn. Chắc chắn bên trong mấy cái túi đó có tất cả những bữa ăn tôi yêu thích.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Thời Đình Chi... quả thật vẫn còn nhớ.
21
Vừa ăn sáng xong, Cố Ngọc đã tới. Nghe thấy tiếng chuông, tôi lập tức chạy ra mở cửa. Thời Đình Chi ở phía sau khẽ cau mày, nhưng cũng không nói gì.
"Cậu đây rồi.” Giọng giống hệt như lúc trước tôi từng làm nũng với Thời Đình Chi.
Cố Ngọc rõ ràng đang choáng váng, nhưng cậu ta đã phản ứng lại theo tín hiệu từ mắt tôi: “Ồ, An An đâu?”
Vừa để Cố Ngọc vào, tôi vừa lớn tiếng giới thiệu Thời Đình Chi: “Giới thiệu với anh, đây là cha của An An, con trai tôi…”
"Cậu nhỏ!!!"
Cố Ngọc ngạc nhiên và đôi mắt cậu ta hơi mở to sau khi nhìn thấy Thời Đình Chi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tong-tai-hoa-buom/6.html.]
Trước khi cửa đóng lại, chị hàng xóm đang xách túi rác ngơ ngác nhìn tôi ngoài cửa, nhi nhìn thấy lông mày của hai người giống hệt lông mày của nhóc con, miệng chị ấy há hốc.
Tiếng gọi "Cậu nhỏ" của Cố Ngọc dường như đã thả một quả bom. Chị nhà hàng xóm nhìn tôi một cách sâu sắc, ánh mắt pha lẫn vẻ phức tạp và có chút thở dài rồi vội vàng xách túi rác rời đi.
Tôi cảm thấy muốn khóc mà không rặng ra nước mắt.
Hết rồi, sự sung sướng bằng miệng đã hại c..hết tôi rồi.
Nhưng... cậu nhỏ là sao?
22
Tôi lập tức quay đầu nhìn Thời Đình Chi, anh ta lặng lẽ đặt đồ trong tay xuống, đứng dậy, đôi chân dài bước tới nhìn tôi một cách nhàn nhã.
"Cậu ta là ai? Hả? Nói lại lần nữa."
…
Hiển nhiên Cố Ngọc cũng không dự đoán được. Thời Đình Chi nhướng mi, liếc nhìn Cố Ngọc đúng phía đối diện.
"Cháu về trước đi. Mợ của cháu và cậu có chuyện phải giải quyết riêng tư."
Anh mắt Cố Ngọc hiện lên một chút thất vọng, nhưng cậu ta vẫn cúi chào tôi rồi rời đi.
Sau khi cánh cửa đóng lại, tôi cúi đầu cảm thấy tội lỗi.
Mợ? …
Tôi mỉm cười với chính mình, một thoáng thất vọng thoáng qua trong lòng tôi.
Thời Đình Chi ép tôi từng bước một, muốn biết tại sao ba năm trước tôi lại rời đi. Và...anh ta đã c..hết như thế nào?
Nhưng tôi sợ hãi và rời khỏi nhà như thể đang chạy trốn. Thật ngạc nhiên, Thời Đình Chi đã không ngăn cản tôi. Anh ta chỉ gửi cho tôi hình ảnh của nhóc con cứ hai giờ một lần.
Khi tôi quay về nhà, vừa bước ra khỏi thang máy đã thấy cửa mở, giọng của chị hàng xóm và Thời Đình Chi từ bên trong vọng ra:
"Anh... anh, anh làm sao sống lại được?"
…
“Anh này, tôi biết trong lòng anh không dễ chịu, dù sao thì cũng vừa sống lại liền phát hiện con trai là cháu ngoại, loại cảm giác này tuy rằng tôi chưa trải qua nhưng có thể hiểu được."
"Nhưng Tiểu Vũ dù sao cũng là phụ nữ, một tay nuôi con cũng không dễ dàng gì, khi cô ấy mang thai chỉ nhờ người chăm sóc được một tháng. Là phụ nữ, huống chi là một phụ nữ đẹp như Tiểu Vũ, tán tỉnh là chuyện bình thường, trái tim cô ấy hướng về anh là được."
Tôi xấu hổ đến mức ngón chân gần như đào được Vạn Lý Trường Thành trên sàn.
Nhưng tôi nghe thấy giọng lạnh lùng của Thời Đình Chi: "Ừm."
"Trái tim của cô ấy... Đừng lo lắng, Tiểu Vũ chỉ yêu anh mà thôi, mỗi khi nhắc đến anh, cô ấy đều rơi nước mắt. Mỗi đêm cố ấy đều mơ thấy anh, chắc là nhớ anh nên khóc, ngày hôm sau mắt cô ấy sưng húp."
…