Tổng Tài, Bé Nhà Ngài Đói Rồi. - 4
Cập nhật lúc: 2024-12-18 12:56:12
Lượt xem: 104
Tống Nhiễm Hoài ngồi trên xe. Trợ lý không nhanh không chậm tổng hợp lại lịch trình ngày mai. Anh ta biết, một khi chiếc xe này dừng ở cửa công ty, công việc ngày hôm nay sẽ kết thúc.
Dù Tống Nhiễm Hoài là một người cuồng công việc nhưng cũng rất biết suy nghĩ cho cấp dưới. Dù hắn có thức khuya dậy sớm để làm việc thì cấp dưới của hắn vẫn luôn được về sớm.
Sớm hơn hắn.
Ví dụ như hôm nay, mười giờ tối trợ lý đã có thể trở về nhà rồi.
Trợ lý nghĩ đến vấn đề này, tim lại đau đớn. Trợ lý nhà hàng xóm tan làm theo giờ hành chính, anh ta cũng tan làm theo giờ hành chính nhưng hành chính này lạ lắm.
Hành là chính!
Xe đỗ ở cửa công ty, Tống Nhiễm Hoài tự mình bước xuống. Trợ lý chào hỏi hắn xong thì quay xe rời đi.
Cuối cùng cũng được về với nhóc con rồi!
Tống Nhiễm Hoài bước vào thang máy, vừa đúng lúc bắt gặp bảo mẫu cũng thu dọn đồ đi xuống. Chắc là do trợ lý thông báo ca làm việc của bà đã kết thúc nên bà ta đi về.
Tống Nhiễm Hoài: "..."
Bảo mẫu hoảng sợ: "..."
Tiểu trợ lý tâm trạng hứng khởi kết thúc một ngày làm. Trong đầu không ngừng nghĩ đến một vài kế hoạch cá nhân. Kết quả, đi chưa được bao xa, điện thoại đã vang lên. Trên màn hình điện hiện ra một cái tên mà anh ta không muốn nhìn thấy chút nào.
[Hoài đại nhân]
Trợ lý tim đập chân run, đừng có nói là lại gọi anh ta quay về tăng ca nhé. Tiểu trợ lý âm thầm lau mồ hôi vô hình bắt điện thoại: "Alo, tổng tài, có chuyện gì không ạ?"
Giọng nói lạnh lẽo truyền đến từ phía bên kia ống kính. Nó lạnh đến nỗi cách một cái ống nghe mà cơ thể anh vẫn run rẩy: "Cậu quay lại đây ngay lập tức."
Tim gần như ngừng đập, anh ta vâng vâng dạ dạ, dùng tốc độ nhanh nhất quay xe. Anh sợ mình đến càng chậm thì cửa tử càng gần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tong-tai-be-nha-ngai-doi-roi/4.html.]
Thời điểm trợ lý bước vào cửa công ty, anh ta ngay lập tức nhìn thấy Tống Nhiễm Hoài đang đứng ở ngay trước thang máy. Bên cạnh hắn là bà bảo mẫu mà anh mới tìm được hôm nay.
"Tới đúng lúc lắm." Tống Nhiễm Hoài rít qua kẽ răng: "Vào mà xem bảo mẫu giàu kinh nghiệm, có thể tin tưởng trong lời nói của cậu đi."
Trợ lý đưa mắt, phát hiện bà bảo mẫu còn run hơn cả anh. Dưới chân bà ta đặt không ít đồ vật, tất cả đều là đồ dùng hàng hiệu Tống Nhiễm Hoài mua cho cô chủ nhỏ. Mặc dù năm nay cô chủ nhỏ mới chưa đầy một tuổi nhưng những gì Tống Nhiễm Hoài mua cho bé đều thuộc hàng đắt tiền nhất. Ví như cái bình sữa kia, lúc mua vào đã là mấy triệu, đem về bán rẻ cũng phải được vài trăm. Hay là món đồ chơi nhỏ kia, đừng nhìn thấy nó giản dị mà hiểu nhầm, giá trên kệ của nó đã hơn chục triệu rồi đó.
Anh ta thật sự không ngờ người mình khó khăn lắm mới trọn được, ngay ở buổi đi làm đầu tiên đã ăn cắp vặt. Phải nói, người trên thương trường ghét nhất là đám người ăn cắp. Những bảo mẫu kia chỉ là có ý với Tống Nhiễm Hoài đã bị hắn đuổi không thương tiếc, bà già này còn thò tay ăn trộm.
Trợ lý tức muốn thổ huyết. Anh ta mở mồm định nói gì đó, ai ngờ lời còn chưa ra khỏi miệng, bảo mẫu đã có phản ứng trước. Bà ta chạy qua người Tống Nhiễm Hoài, lao tới ôm lấy chân của anh ta: "Cậu trai, cậu mau nói giúp tôi đi, tôi thật sự không có ý đó đâu."
Mập
Trợ lý đau đầu, gân xanh trên thái dương giật giật: "Bà không có ý đó, thế mà đồ chơi với bình sữa đều mang xuống đây rồi?"
Bảo mẫu đau khổ giải thích: "Tôi thật sự không muốn làm vậy, cậu biết mà, trước đây tôi không phải loại người như vậy. Chỉ là... chỉ là..."
"Chỉ là đồ đạc của Tiểu Hoa quá đắt tiền, bà không nhịn được nên lấy về mấy cái? Tiền trong hợp đồng tôi trả cho bà còn chưa đủ, bà lại đánh chủ ý lên đồ vật của cô chủ?" Trợ lý rất hối hận. Tại sao lần nào anh ta cũng phải đem danh dự của chính mình đi bảo vệ cho cái đám người một chút cũng không đánh tin này chứ. Anh ta cứ tưởng thuê người già thì sẽ bớt được phiền phức, ai ngờ người già còn phiền phức hơn.
Một người có thể đang rất trung thực, thế nhưng đứng trước tiền tài, liệu mấy ai có thể giữ được sơ tâm bất biến.
Sợi dây kinh nghiệm của trợ lý lại được rút thêm lần nữa.
Lần sau tuyển bảo mẫu nhất định phải cẩn trọng hơn nữa. Tống Kim Hoa là vật nhỏ trong lòng tổng tài, không thể để bé xảy ra bất kì chuyện gì.
Tống Nhiễm Hoài từ nãy đến giờ đều duy trì im lặng. Hắn nhìn hai người đang lôi kéo ở bên kia, tâm càng lạnh hơn. Hắn một lần nữa mặc phải sai lầm, hắn vốn không nên để bé cưng ở nhà với một kẻ không uy tín thế kia. Cũng may là bé cưng không sao, nếu nó xảy ra mệnh hệ gì, hắn sẽ tự trách đến chết.
"Được rồi, không cần nói nữa." Tống Nhiễm Hoài lạnh giọng lên tiếng: "Tháng này cứ phạt cậu nửa tháng lương đi."
Trợ lý: "..."
Nguồn sống của anh ta cứ thế mà bị cắt giảm rồi. Vậy mà lại không dám lên tiếng phân bua.
Cho anh ta tự cho mình là đúng này. Lần sau anh ta sẽ không dám tự ý quyết định nữa.