Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tổng Tài, Bé Nhà Ngài Đói Rồi. - 26

Cập nhật lúc: 2024-12-18 13:05:22
Lượt xem: 42

Liễu Xuân Quỳnh tập tễnh đi trên con đường do Tống Nhiễm Hoài gạt ra. Dưới chân là cây sậy đã bị gạt xuống, bước chân cũng vì thế mà vững vàng hơn.

 

Thời điểm cô tưởng chừng như mình có thể tiếp tục đi mà không gây thêm bất kì phiền toái gì, chân đột nhiên thoát lực. Ngay lập tức, cơ thể cô mềm nhũn đổ ập xuống.

 

Lau sậy đứng một mình thì mềm yếu dễ đổ nhưng đặt thành khóm lại vô cùng cứng cáp. Nếu như không cẩn thận, cây lau có thể dễ dàng cứa đứt da người. Liễu Xuân Quỳnh mà rơi vào trong bãi sậy này, tự cô cũng cảm thấy thê thảm.

 

Ngay lúc cô chuẩn bị tinh thần m.á.u chảy thành xong, cổ tay đột ngột bị người khác bắt lấy.

 

Rõ ràng Tống Nhiễm Hoài đã lăn lộn không ít với cô, chẳng hiểu vì sao thể lực của anh bây giờ vẫn còn rất tốt. Anh vững vàng đứng trên đống cây sậy, một tay túm lấy cổ tay cô, kéo thật mạnh. Cơ thể đang ngã về phía sau bị thay đổi hướng, cấp tốc lao vào một lồng n.g.ự.c rắn chắc. Đỉnh đầu vang lên âm thanh trách cứ: "Cô không thể cẩn thận một chút được à?"

 

Mập

Nếu là trước đây, đối diện những lời này của Tống Nhiễm Hoài, cô chắc chắn cho rằng anh đang nói đểu mình. Có điều, đặt vào hoàn cảnh hiện tại, cô không những mới được anh vớt về một mạng mà còn được anh cứu thoát khỏi tình thế m.á.u chảy thành sông. Những lời này rơi vào tai cô, lập tức biến thành câu trách móc đầy quan tâm, giống như những gì mà người mẹ thường nói với con mình.

 

Tình cảm người thân từ xưa đến nay cô không được trải qua, ngay tại lúc này, cô lại có thể cảm nhận được.

 

Cũng may Tống Nhiễm Hoài không biết suy nghĩ này của cô, nếu không anh chắc chắn sẽ nhảy dựng lên.

 

Đẹp trai phong độ như anh, có giống thì cũng phải giống ba của cô mới đúng.

 

"Không tự đi được thì đừng cậy mạnh!" Tống Nhiễm Hoài lầm bầm thêm một câu, cẩn thận đỡ tay cô vòng qua cổ mình. Thời điểm tay anh đặt vào eo cô, anh vô cùng trịnh trọng giải thích: "Tôi đỡ cô thôi nha, tôi không có làm gì đâu đó. Sau này đừng có trách tôi xàm xỡ gì đó, tôi không chấp nhận đâu."

 

Liễu Xuân Quỳnh thấy anh đề phòng như vậy, đột nhiên bật cười thành tiếng. Tiếng cười rất nhỏ, nhưng bởi vì hai người cách nhau rất gần cho nên anh có thể nghe được.

 

Tống Nhiễm Hoài bị cô cười vào mặt, lập tức trầm lại: "Cô cười cái gì? Có chỗ nào đáng cười? Chẳng lẽ cô cuồng ngược? Bị đánh đến gần c.h.ế.t vẫn còn cười được?"

 

"Tôi không cuồng ngược, chỉ là đột nhiên thấy anh rất đáng yêu."

 

Tống Nhiễm Hoài bị nói đáng yêu vô cùng không vui. Anh từ trước đến nay đều cố gắng giữ hình tượng là một tổng tài lãnh khốc tuyệt tình. Anh vẫn luôn rất tự hào về hình tượng này của mình. Đột nhiên bị nói đáng yêu, sao anh có thể vui vẻ được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tong-tai-be-nha-ngai-doi-roi/26.html.]

 

Tống Nhiễm Hoài trừng mắt nhìn nữ nhân mềm mại trong ngực.

 

Đáng tiếc, anh cao hơn cô cả một cái đầu, cô cười anh có thể nhìn thấy nhưng cái trừng mắt của anh thì cô không thể nhìn được.

 

Uất ức này chỉ có thể nhịn trong lòng. Thời điểm hiện tại không phải lúc thích hợp để làm rõ chút chuyện này.

 

Hai người tựa vào nhau đi trong bãi lau sậy. Tống Nhiễm Hoài mất một tay để ôm eo Liễu Xuân Quỳnh nên chỉ có thể dùng một tay gạt cây sậy ra. Tốc độ giảm đi rất nhiều.

 

Cả hai đi rất lâu, Tống Nhiễm Hoài còn tốt, Liễu Xuân Quỳnh thì thảm vô cùng. Ngày hôm qua cô bị bắt cóc, không những không được cho ăn uống đàng hoàng mà còn bị đánh đập dã man, hôm nay còn bị ném xuống nước đến suýt thì mất mạng. Nếu như bây giờ thật sự có thể đi bộ hơn hai mươi phút mà còn chịu đựng được, cô chắc chắn không phải người.

 

Ngày thường Tống Nhiễm Hoài luôn nhìn cô không vừa mắt. Cô vốn chuẩn bị tâm lý anh sẽ ném mình lại ở dọc đường. Thật không ngờ, anh không những không ném cô lại, còn bảo hộ cô rất tốt.

 

Đoạn đường tiếp theo, cô không còn giữ được ý thức. Đôi chân dựa vào chuyển động của anh mà khó khăn bước theo, dường như có thể mềm nhũn bất cứ lúc nào.

 

Tống Nhiễm Hoài gạt khóm sậy cuối cùng ra, trực tiếp bế bổng cô lên, nhanh chóng tìm đường chạy ra đường lớn.

 

Tối hôm ấy, Liễu Xuân Quỳnh tỉnh lại trong bệnh viện. Phòng bệnh chất lượng cao chỉ đặt duy nhất một giường bệnh, đèn phòng đều tắt, ánh sáng duy nhất giúp cô nhìn thấy đến từ ánh trăng bên ngoài.

 

Đã một thời gian không nhìn thấy, nếu như vừa mở mắt đã bị đèn phòng đập thẳng vào, mắt của cô khẳng định không thể thoải mái như hiện tại.

 

Trái tim đập vững vàng trong lồng ngực. Cô gắng gượng ngồi dậy, mặc kệ cổ họng khát khô, mặc kệ bụng đói kêu gào, cô tựa như một người mất hồn, ngây ngẩn nhìn ra cửa sổ.

 

Tuy cơ thể vẫn nặng trịch vô lực nhưng đã thoải mái hơn hồi sáng rất nhiều. Chóp mũi toàn là mùi hoa nhàn nhạt, không hề có mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện.

 

*Cạnh*

 

Ngoài cửa truyền tới tiếng động nhẹ, cửa phòng mở ra. Liễu Xuân Quỳnh dật mình nhìn qua, ngay lập tức thấy được một thân ảnh.

Loading...