Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tổng Tài, Bé Nhà Ngài Đói Rồi. - 24

Cập nhật lúc: 2024-12-18 13:04:39
Lượt xem: 40

Liễu Xuân Quỳnh quần áo bẩn thỉu bị một đám người quây ở chính giữa. Hai mắt cô nhắm nghiền, hơi thở rõ ràng là rất mong manh, trên gương mặt vẫn còn in rõ hai vết tát đỏ chót vô cùng gai mắt.

 

Tống Nhiễm Hoài trong lòng khó chịu, hận không thể lập tức g.i.ế.c c.h.ế.t đám người này.

 

Nếu không phải cảnh sát đang ở đây, anh chắc chắn sẽ không để đám người này lành lạnh trở ra.

 

Tên đứng đầu đám bắt cóc đang ngồi trên một chiếc ghế đặt ngay cạnh nơi Liễu Xuân Quỳnh đang ngồi. Gã ta nhìn thấy Tống Nhiễm Hoài tới một mình, lập tức đứng thẳng lưng. Gã mặc một chiếc áo ba lỗ, để lộ ra rất nhiều hình xăm dữ tợn chằng chịt trên người. Tống Nhiễm Hoài nhìn gã một cái, cẩn trọng tiến đến: "Giúp tôi gọi cô ấy dậy. Tôi muốn xác định là cô ấy vẫn an toàn."

 

"Nữ nhân này, đương nhiên là rất an toàn." Gã cười cợt, hất hàm với một tên tiểu đệ ở gần. Tên đó lập tức đi tới bên cạnh Liễu Xuân Quỳnh, mạnh mẽ hất lên người cô một gáo nước lạnh.

 

Cơ thể mệt mỏi đến mức không thể dùng lực. Mí mắt nặng trĩu không thể kéo lên dễ dàng. Dòng nước lạnh lẽo chảy từ đỉnh đầu, thấm đẫm vào quần áo cô mặc trên người. Dáng vẻ của cô vốn đã rất tiều tụy, bởi vì một màn này mà càng thê thảm hơn. Cô khó khăn mở mắt, đôi mắt mờ ảo dần lấy lại tiêu cự.

 

Mập

"Cô ổn không?" Tống Nhiễm Hoài kéo dần khoảng cách với cô. Liễu Xuân Quỳnh chớp chớp đôi mắt, không thể tin vào những gì mình đang nhìn thấy.

 

Nam nhân đáng ghét kia vậy mà lại tới đây cứu cô? Rốt cuộc mục đích của anh ta là gì?

 

Liễu Xuân Quỳnh hoài nghi trong lòng, ánh mắt không thể giấu được sự kinh ngạc.

 

Tống Nhiễm Hoài thấy được biểu cảm này của cô, sống lưng vô thức càng thêm thẳng. Ha ha, chắc chắn là nữ nhân kia đang cảm thấy vô cùng biết ơn mình. Đợi lần này qua đi, nữ nhân kia chắc chắn sẽ càng thương yêu bé cưng nhiều hơn.

 

"Cô ổn không? Bọn chúng có làm gì cô không?"

 

Liễu Xuân Quỳnh yếu ớt nhìn Tống Nhiễm Hoài, cất giọng thều thào: "Tôi..."

 

"Được rồi, được rồi. Mày đưa tiền cho tao, rồi tao cho người thả con nhỏ này ra. Đến lúc đó các ngươi thích nói cái gì thì nói cái đó đi." Tên bắt cóc không có chút kiên nhẫn nào, lên tiếng cắt ngang lời cô sắp nói.

 

Tống Nhiễm Hoài vô cùng mất hứng, thế nhưng vẫn ném vali tiền cho tên lão đại: "Tiền ở trong này. Mật khẩu là bốn số 0."

 

Tên bắt cóc nhận lấy vali từ tay anh, chờ không được mà ngay lập tức mở vali ra. Có lẽ cả cuộc đời làm lưu manh của gã cũng chưa bao giờ thật sự tống tiền được một khoản lớn như thế này.

 

Bọn họ một chút cũng không quan tâm chỗ tiền này rốt cuộc có đủ mười tỷ mà họ yêu cầu hay không. Hoặc giả, thật ra bọn họ chưa từng để tâm bọn họ có thật sự nhận được mười tỷ hay không.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tong-tai-be-nha-ngai-doi-roi/24.html.]

Chỉ cần trước mặt bọn họ chồng ra một số tiền lớn, bọn họ chắc chắn sẽ thả người.

 

"Tiền cũng đã nhận, đến lượt các ngươi thả người rồi chứ?"

 

"Người, đương nhiên chúng tao sẽ thả, có điều... vẫn là nên thả xuống biển an toàn hơn."

 

"Cũng không thể trách bọn tao, các ngươi đã nhìn thấy mặt của bọn tao rồi." Tên bắt cóc nhún vai, tỏ vẻ luyến tiếc nói.

 

Gã ta quả thật cũng có chút luyến tiếc. Người đẹp như thế kia mà gã còn chưa kịp ăn đã phải g.i.ế.c rồi. Có điều, để tránh đêm dài lắm mộng, gã chỉ có thể luyến tiếc mà ném đi thôi.

 

Hài, tại sao đêm qua gã không làm thịt con nhỏ này luôn cơ chứ. Càng nghĩ lại càng tiếc nuối mà.

 

Tên bắt cóc đau lòng phất tay, ra hiệu đám đàn em bắt nốt Tống Nhiễm Hoài rồi trói lại. Anh nhận ra ý định của bọn họ. Gần như là ngay lập tức, Tống Nhiễm Hoài lao nhanh về phía Liễu Xuân Quỳnh, mặc cho đám côn đồ lao về phía anh như sói đói.

 

Thân thủ của Tống Nhiễm Hoài khá tốt, một mình đánh với năm tên côn đồ một lúc cũng không thành vấn đề. Chỉ là, Tống Nhiễm Hoài còn có thêm một mối bận tâm, mà số lượng côn đồ là hơn mười chứ không phải năm.

 

Sau khi dùng chân đạp một tên vừa lao về mình ra xa, anh bắt lấy cánh tay nắm con d.a.o chặt về phía mình. Chỉ qua hai động tác, anh đã có thể cướp lấy con d.a.o trên tay tên đó.

 

Hành động của anh vô cùng thuần thục, đến khi dây trói đã được cởi bỏ, cái tên vừa bị anh đạp ra xa kia còn chưa kịp đứng lên.

 

"Cô có thể tự đi không?" Tống Nhiễm Hoài đỡ lấy eo cô, dùng sức dựng cô đứng dậy.

 

Cơ thể Liễu Xuân Quỳnh bị trói trên ghế cả một ngày dài, tê dần không có lực. Tay chân dường như không còn là của mình. Cô mềm nhũn người, tựa vào n.g.ự.c anh, giọng thều thào: "Tôi có thể."

 

Nói rồi, cô gắng gượng đứng thẳng người, thế nhưng hai chân mềm nhũn không nghe theo sai khiến làm cô một lần nữa ngã vào n.g.ự.c anh.

 

"Cẩn thận." Tống Nhiễm Hoài túm chặt eo cô, kéo cô về phía sau, giúp cô tránh khỏi cú đánh của một tên côn đồ.

 

"Cảm, cảm ơn!"

 

"Hai người các ngươi thật là tình tứ, yêu nhau như vậy, c.h.ế.t cùng nhau chắc chắn rất vui đúng không?"

 

"..."

Loading...