Tổng Tài, Bé Nhà Ngài Đói Rồi. - 21
Cập nhật lúc: 2024-12-18 13:02:22
Lượt xem: 63
Tên bắt cóc hít một hơi thật sâu. Làm nghề bắt cóc bao nhiêu năm, chưa lần nào gã gọi cho người nhà mà lại bị cúp máy ngang xương như thế này, sao gã có thể không tức giận được. Có điều, gã đã nhận tiền của người ta thì nên làm theo đúng như mong muốn của người ta. Huống hồ, sau khi tống được tiền, số tiền tống được còn sẽ là của gã nữa chứ!
Mập
Nghĩ đến số tiền tống tiền kếch xù, tên bắt cóc nhẫn nhịn hít sâu hai hơi. Tiếp tục ấn vào màn hình điện thoại, gọi vào dãy số vừa rồi.
Tống Nhiễm Hoài phiền muộn nhìn dãy số lạ đang không ngừng nháy máy mình, bắt máy một cái. Còn không đợi bên kia kịp nói gì, xổ thẳng một tràng: "Tổng tài của tôi không có đây, bàn chuyện công việc thì ngày mai hãy gọi vào giờ hành chính."
Nói xong, lập tức cúp máy.
Tên bắt cóc: "..."
Thôi, vẫn là h.i.ế.p xong g.i.ế.c đi.
Tên bắt cóc bực tức ném điện thoại xuống cái bàn gỗ trước mặt. Một lời không hợp bừng bừng khí thế đi tới chỗ đang nhốt Liễu Xuân Quỳnh. Liễu Xuân Quỳnh lúc này đã tỉnh lại, vừa mới được đám bắt cóc cho uống chút nước xong. Cô thấy lão đại của đám bắt cóc này đi tới, ánh mắt nhìn gã vô cùng bình tĩnh: "Tôi biết anh làm việc cho người khác, nếu như anh đồng ý thả tôi ra, tôi có thể đưa cho anh gấp đôi số tiền anh nhận được."
Tên bắt cóc nghe cô nói vậy, lập tức cười rộ lên giống như vừa mới được nghe kể chuyện cười. Tiếng cười của gã vang vọng thô thiển, cực kì khó nghe: "Một nữ nhân như cô thì có bao nhiêu tiền trả cho ông đây."
Chưa kể số tiền người kia cho gã rất nhiều thì số tiền gã sắp tống được của Tống Kim Tùy lại càng nhiều hơn gấp bội. Sao gã có thể ngu ngốc thả nữ nhân một chút tiền tùy thân cũng không có như cô ta chứ.
Liễu Xuân Quỳnh bị khinh thường vẫn không hề nản lòng, tiếp tục nói: "Tôi có tiền, ông chỉ cần nói một cái giá."
"Ông đây muốn mười tỷ, cô có không?"
"..."
Mặc dù cô là người sáng lập một nhãn hiệu nổi tiếng gần đây nhưng tiền cũng không phải giấy. Nhãn hiệu của cô cũng thành lập chưa được bao lâu. Tiền tích góp từ trước đến giờ của cô đều đã đầu tư vào vận hành nhãn hiệu, số tiền lãi từ lúc thành công đến bây giờ vẫn chưa thể đạt tới con số đó. Huống hồ, cô còn phải duy trì mạch kinh tế của công ty.
Thấy Liễu Xuân Quỳnh cứng họng, tên bắt cóc lại cười càng to hơn: "Sao hả? Không có đúng không? Lần sau, không có tiền thì đừng có mà tỏ ra là mình giàu. Cuộc đời ông đây ghét nhất là loại người này."
"A!"
Liễu Xuân Quỳnh bị gã tát hai cái, đôi má nóng rát hằn hai vết bàn tay to lớn. Cô bị đánh đến mức đầu óc mơ hồ, nhất thời không thể nghĩ được gì.
Tên bắt cóc lấy điện thoại của cô xong liền rời đi. Trong phòng vẫn còn một vài tên ở lại canh trừng, Liễu Xuân Quỳnh có muốn lộn xộn cũng không dám lộn xộn. Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên mà cô rơi vào trạng thái bất lực như vậy. Một người tự chủ như cô, ghét nhất là không thể làm chủ cuộc đời. Bây giờ cô không thể tự mình cứu mình, chỉ có thể chờ đợi người khác. Nhưng mà...
Cô có thể đợi được ai đây? Bạn bè, người thân, gia đình... toàn bộ cô đều không có. Cả cuộc đời cô, vốn là chẳng có bất kì một ai ở bên. Dù có vắt hết trí não để nghĩ, cô cùng chẳng nghĩ ra được cái tên nào có thể sẵn sàng cứu mình giờ phút nào. Chẳng lẽ phải thật sự từ bỏ sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tong-tai-be-nha-ngai-doi-roi/21.html.]
Không, cô không muốn. Mục đích cả đời của cô còn chưa đạt được, sao cô có thể chết...
"Ba gỡ xương cho con." Tống Kim Hoa nhìn miếng đùi gà nóng hổi trước mắt, lập tức hướng Tống Nhiễm Hoài làm nũng.
Anh không thể cưỡng lại được làm nũng của bé cưng, ngoan ngoãn đeo găng tay vào: "Chỉ ăn nốt miếng gà này thôi nhé!"
Tống Kim Hoa cười tươi, gật đầu đáp ứng: "Được ạ."
Ngay lúc anh đang chuẩn bị gỡ xương cho bé cưng, điện thoại trong túi lại reo lần nữa. Hứng thú của anh ngay lập tức tan thành mây khói. Anh trầm mặt, tháo găng tay ra. Nếu như đây không phải cuộc gọi quan trọng, anh sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ thực hiện cuộc gọi này.
[Liễu Xuân Quỳnh đang gọi cho bạn]
Dòng thông báo ngay lập tức đập vào mắt, trái tim của Tống Nhiễm Hoài đập thình thịch. Trời đất, cô ta không phải bị bắt cóc rồi sao, gọi cho anh làm cái gì? Chẳng lẽ đây là điện thoại cầu cứu? Anh có nên nghe hay không đây. Nếu như không nghe thì cũng quá tuyệt tình rồi... nhưng mà nghe, vậy anh chẳng phải đi bị cuốn vào vòng tròn đen sì của cô ta rồi ư.
"A! Cô Quỳnh gọi cho ba ạ, ba mau nghe máy đi."
Tống Kim Hoa vô cùng nhanh nhẹn. Cô bé sợ ba mình ngại tay bẩn không muốn ấn điện thoại, trực tiếp ấn nhận giúp ba mình.
"Con muốn nghe điện thoại của cô Quỳnh, ba đưa cho con." Bé cưng vươn tay muốn đoạt lấy điện thoại.
Tống Nhiễm Hoài không khác gì bị điện giật, ngay lập tức đưa điện thoại lên cao, làm mặt lạnh với bé cưng: "Chuyện của người lớn, trẻ con như con nghe cái gì mà nghe."
Tên bắt cóc: "..."
Nếu như không phải xác định số điện thoại lưu trong danh bạ này là chính xác, gã chắc chắn sẽ nghi ngờ mình vừa gọi cho một tên khốn thật sự mất.
Rốt cuộc quan hệ của nữ nhân kia với tên ngốc ở đầu dây bên kia là gì nhỉ. Tại sao người kia lại có thể chắc chắn anh ta sẽ vì cô gái này mà đưa tiền chuộc. Nhớ lại biệt danh mà cô ta đặt cho anh, gã càng lúc càng cảm thấy không còn hi vọng.
---
Tiểu kịch trường: Bàn về biệt danh của đối phương.
Tống Nhiễm Hoài: "Cô ta tên Liễu Xuân Quỳnh, không lưu là Liễu Xuân Quỳnh thì lưu là gì?"
Liễu Xuân Quỳnh: "Cuộc đời của tôi từ khi dính vào anh ta không lúc nào tốt, tôi lưu anh ta là "Tên khốn nạn" là vẫn còn nhẹ nhàng chán đó!"