Tổng Tài, Bé Nhà Ngài Đói Rồi. - 17
Cập nhật lúc: 2024-12-18 13:00:39
Lượt xem: 70
Sau khi đạt thành thỏa thuận, Liễu Xuân Quỳnh cảm thấy mình nên đưa bé cưng đi mua đồ dùng học tập.
"Cái này không cần cô phải lo lắng. Đồ dùng của bé cưng đều có người chuẩn bị đầy đủ, không cần một người ngoài như cô xen vào."
"Nhưng mà đã lâu rồi không đưa Kim Hoa đi ra ngoài chơi, tôi muốn nhân cơ hội này đưa bé đi dạo trung tâm thương mại."
"..." Nhưng mà cuối tuần này hắn rất bận. Hắn không muốn để bé cưng đi một mình với nữ nhân này, quá nguy hiểm rồi.
"Vậy thì thứ ba tuần sau chúng ta đi." Thứ ba tuần sau là ngày duy nhất mà Tống Nhiễm Hoài miễn cưỡng có thể tranh thủ lịch trống để đi chơi.
"Nếu như anh bận thì tôi có thể đưa Kim Hoa đi một mình."
"Tôi không bận! Cô nói rất đúng, tôi không nên chỉ chăm chăm làm việc mà không dành thời gian cho bé cưng. Tôi quyết định thứ ba tuần sau sẽ đưa bé cưng đi chơi. Hôm đó cô không cần đến nữa."
Liễu Xuân Quỳnh: "..."
Cô biết anh có thành kiến với mình. Làm gì có người ba nào lại thích một kẻ không biết từ đâu nhảy ra cướp đi toàn bộ sự quan tâm của con đối với mình chứ. Có điều, cô không có nghĩa vụ phải quan tâm cảm nhận của anh. Những thứ cô làm, chỉ cần cô thấy vui là được.
Sáng thứ ba, Tống Nhiễm Hoài vô cùng trầm mặc.
Nữ nhân mặt dày này, không phải đã nói hôm nay không cần đến rồi à?
Tống Kim Hoa mặc trên người bộ váy màu hồng phấn đến từ thương hiệu của Liễu Xuân Quỳnh. Bộ đồ này là do chính tay cô thay cho bé cưng. Quả nhiên bé cưng của cô mặc bộ này là đẹp nhất.
Liễu Xuân Quỳnh vô cùng đắc ý trong lòng. Bởi vì tâm trạng đang vô cùng vui vẻ, cô không hề để tâm đến tên nam nhân mặt than đang nhìn mình bằng ánh mắt của kẻ thù.
Tống Nhiễm Hoài hôm nay hiếm khi mặc đồ thoải mái. Không còn sơ mi quần Âu đầy gò bó. Tống Nhiễm Hoài khoác trên mình một cái áo thun rộng rãi cùng một chiếc quần ngố. Mặc dù không phải đồ gì bắt mắt nhưng kết hợp với dáng người, gương mặt và khí chất thượng thừa, anh vẫn vô cùng hút mắt người.
Liễu Xuân Quỳnh không muốn đi với anh cũng chính vì nguyên nhân này. Cô chán ghét ôm lấy Kim Hoa. Cũng may là có bé cưng ở đây.
Ba người hai trước một sau hòa vào dòng người trung tâm thương mại. Liễu Xuân Quỳnh bế bé cưng đi về hướng của nhà sách.
Cô cùng với nhóc bước vào gian hàng trước. Nhân viên bán hàng nhìn thấy vậy thì lập tức chạy đến hỏi thăm: "Chào mẹ, mẹ muốn mua sách cho bé cưng sao?"
Liễu Xuân Quỳnh gật đầu: "Đúng vậy, tôi muốn mua chút đồ dùng học tập cho bé."
Tống Nhiễm Hoài đi đằng sau thấy nữ nhân này không chút kiêng dè mà tự nhận mình là mẹ của Kim Hoa, lửa giận bùng bùng nổi lên. Anh bước nhanh hai bước, đứng trước Liễu Xuân Quỳnh: "Tôi là ba của bé."
Nhân viên: "..."
Nhân viên nhỏ đang định chạy lên tiếp trai đẹp: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tong-tai-be-nha-ngai-doi-roi/17.html.]
Nhìn cái dáng vẻ khoe khoang này của anh nhân viên lập tức đoán ra anh yêu thích vợ và con mình ra sao. Nhìn đưa trẻ dù không còn nhỏ nhưng nhìn dáng vẻ của hai người, khả năng cao cả hai đều rất yêu nhau. Nữ nhân viên biết thân biết phận, chỉ đành gượng cười: "Chào anh chị, anh chị muốn mua đồ dùng học tập cho con sao ạ?"
Tống Nhiễm Hoài chỉ muốn giành lại ngôi vị người cha, lập tức gật đầu đáp lại: "Đúng vậy. Tôi muốn mua đồ dùng học tập cho con gái tôi."
Liễu Xuân Quỳnh đang định thanh minh đã bị cướp lời: "..."
Nam nhân c.h.ế.t tiệt này!
Không khí một nhà ba người này hình như hơi quỷ dị thì phải?
Nhân viên nhỏ đứng từ xa nhìn lại. Cơ mà, nếu nghĩ thật kỹ, cái lườm cháy mắt kia có thể giải thích bằng cách cô ấy không muốn chàng trai kia khoe khoang chuyện gia đình.
Thật ra, nếu đổi lại là cô có một người chồng đẹp trai như vậy, cô chắc chắn sẽ khoe cho cả thế giới này thấy.
Tống Kim Hoa lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác có ba có mẹ, tâm trạng vô cùng vui vẻ. Bé cưng nở nụ cười tươi, vô cùng mềm mại mà ôm cổ Liễu Xuân Quỳnh.
Cô bé năm nay mới năm tuổi, nếu như đi học thì cũng chỉ chuẩn bị bước vào lớp một. Đồ dùng học tập cần chuẩn bị cũng không nhiều. Ba người dễ dàng dựa vào sở thích của cô bé mà mua vài cái bút, vài quyển vở.
Mấy thứ đồ nhỏ nhặt, cả ba đều mua rất nhanh. Tận đến khi cần chọn món đồ tiếp theo...
Cặp sách!
Tống Kim Hoa vô cùng thích một chiếc cặp sách màu trắng tinh. Cơ mà, trẻ con dùng cặp sách trắng rất nhanh bẩn, huống hồ cô bé mới chỉ năm tuổi. Liễu Xuân Quỳnh không đồng ý, cô cảm thấy trẻ con thì nên mua một chiếc cặp màu đen. Như thế có thể dùng lâu dài không sợ bẩn, cực kì thẩm mỹ.
Tống Nhiễm Hoài lại vô cùng thích một chiếc cặp hình con gấu màu hồng: "Bình thường không phải con rất thích những món đồ có màu hồng hay sao? Chúng ta mua chiếc cặp này đi."
Mập
Liễu Xuân Quỳnh: "..."
Màu hồng thì có khác gì màu trắng đâu hả. Để trẻ con dùng chưa đầy một ngày đã bẩn hết chỗ này đến chỗ khác rồi. Mua mấy thứ màu sắc này về làm cái gì, quá lãng phí rồi.
"Cô Quỳnh, hình như cô tham gia quá sâu vào việc nhà của tôi rồi. Từ bao giờ cô có quyền quyết định đến vấn đề mua sắm của gia đình chúng tôi vậy?"
"Anh Hoài, anh có vẻ đánh giá quá thấp vị trí của tôi rồi. Tôi chăm sóc cho con bé, theo những gì ghi trong hợp đồng, tôi còn có thể tham gia vào đánh giá những món đồ dùng mà con bé sử dụng."
Không khí giữa hai người chẳng mấy chốc đã tràn ngập mùi thuốc súng.
Tống Kim Hoa: "..."
Nhân viên tiếp thị sản phẩm: "..."
Một phút trước cô ta còn cảm thấy đây hẳn là một gia đình ba người vô cùng hạnh phúc. Bây giờ thì toàn là khói với lửa là thế nào? Nhân viên bán hàng không tin vào mắt của mình.