Tổng Tài, Bé Nhà Ngài Đói Rồi. - 16
Cập nhật lúc: 2024-12-18 13:00:21
Lượt xem: 70
Liễu Xuân Quỳnh đi về phòng của Tống Kim Hoa. Thời gian qua chưa được bao lâu, cô bé vẫn còn đang ngủ rất ngon trên giường nhỏ của mình. Vừa nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn nằm ngoan trên giường, môi nhỏ hồng hồng khẽ mím lại, cơ mặt của cô lập tức giãn ra.
Không được, không thể để bé cưng của mình chịu ủy khuất. Bằng mọi cách, cô phải thuyết phục được anh ta để cô đưa bé cưng đi học.
Đợi thêm một thời gian nữa, kinh tế của cô vững rồi, cô lập tức có thể thực hiện bước đi quan trọng nhất.
Không thể ra tay ở chỗ Tống Nhiễm Hoài, Liễu Xuân Quỳnh quyết định nhắm vào Tống Kim Hoa. Cô chạm vài cái má mềm mại của cô bé, quyết liệt trong đáy mắt càng đậm. Cô chắc chắn sẽ có được bé cưng.
"Ưm!" Kim Hoa bị véo má, chớp chớp mắt tỉnh dậy. Má nhỏ đã bị véo đến đỏ ửng.
Cô bé mơ hồ tỉnh dậy, tâm tình vốn không được tốt. Miệng nhỏ lầm bầm gì đó nhưng ngay khi thấy rõ người trước mặt, cô bé lập tức ngậm miệng.
Liễu Xuân Quỳnh chớp mắt: "Xin lỗi, là cô mạnh tay quá khiến con tỉnh dậy ư?"
Tống Kim Hoa lập tức lắc đầu, vừa mềm vừa đáng yêu đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình rụi mắt: "Dạ không có, con ngủ đủ rồi nên mới tỉnh."
"Vậy cô đưa con đi rửa mặt."
Phòng của Tống Kim Hoa rất lớn, diện tích phải bằng hai phòng làm việc tầng dưới hợp lại. Xuân Quỳnh ôm lấy bé, đưa vào trong phòng tắm.
"Cô sắp phải về rồi ạ?" Tống Kim Hoa nhìn đồng hồ, thở dài một hơi. Mặc dù chuyện này ngày nào cũng xảy ra nhưng cô bé chưa bao giờ muốn. Ước gì cô ấy có thể ở lại với nó mãi thì tốt biết mấy.
Liễu Xuân Quỳnh nhìn đồng hồ, đáy mắt hiện thêm tia luyến tiếc. Vậy mà lại sắp đến giờ phải tạm biệt con bé rồi, cô không muốn như vậy chút nào. Thế nhưng, cô rất nhanh lại phấn trấn lên, không cần buồn, rất nhanh thôi cô sẽ đạt được ý nguyện.
"À đúng rồi, Hoa, con có thích được đến trường không?"
Tống Kim Hoa nghe cô nói vậy, hai mắt lập tức sáng lấp lánh: "Con có."
Thật ra, cô bé không thích đến trường lắm. Trường học ấy à, đâu đâu cũng có trẻ con, vô cùng đáng sợ. Cái đám nhỏ vắt mũi chưa sạch, không những suốt ngày la hét khóc lóc mà còn ỉa đùn đái dầm tùm lum, cô không thích đến nơi đó chút nào. Huống hồ, trình độ của cô bé vốn đã rất tốt, cô cảm thấy trí thông minh của thầy cô giáo trong trường học không đủ dùng. Nếu như ném cô bé tới đó, cô sợ sẽ bị ngu đi mất.
Có điều, nếu như cô Quỳnh muốn nó tới trường, nó có thể miễn cưỡng tới trường cho cô vui vẻ. Chỉ cần cô vui vẻ, cô sẽ dành thật nhiều thời gian để chơi với cô bé. Cô bé chỉ muốn như vậy thôi.
"Nhưng mà ba của con không muốn con đi đến trường. Cô vừa mới đi thuyết phục ba con, ba con sống c.h.ế.t cũng không đồng ý."
Quả nhiên là ba mình, suy nghĩ giống hệt mình.
Tống Kim Hoa âm thầm cảm thán ba mình một hồi. Tuy nhiên, cô bé không muốn nhìn thấy cô thất vọng thế là đành phải tự lừa mình dối người. Cô bé lập tức đứng thẳng người: "Cô đừng lo, tối nay con sẽ nói chuyện này với ba. Chỉ cần con nói, ba chắc chắn sẽ đồng ý thôi. Cô cứ đợi tin tốt từ con đi."
"Vậy cô đợi tin từ con nha! Cô trở về sẽ tìm hiểu trường học cho con. Cô đảm bảo, ở trường hết sức vui vẻ. Con đến đó rồi, nhất định sẽ rất thích."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tong-tai-be-nha-ngai-doi-roi/16.html.]
Tống Kim Hoa cười đến cứng miệng: "Vâng."
Tống Nhiễm Hoài sau khi nghe đứa con cưng trình bày nguyện vọng: "..."
"Bé cưng, có phải cô ta lại nói gì với con không? Trước đây con bảo ta sống c.h.ế.t cũng không muốn đến trường cơ mà."
"Con... cô ấy bảo ở trường rất vui. Con cũng muốn thử xem. Huống hồ, đến trường con cũng không mất gì, còn có thể khiến cô Quỳnh vui. Con tình nguyện đến trường."
Mập
"Con vì cô ta mà hi sinh đến thế sao? Có đáng không?"
"Đáng, chỉ cần khiến cô Quỳnh vui, đối với con đều đáng."
Trợ lý: "..."
Tổng tài à, chỉ là vấn đề có đi học hay không thôi, hai người không cần phải nói giống như lên núi đao xuống biển lửa như thế đâu. Trường học có bao nhiêu chỗ tốt, hai người không thể quan niệm như thế được.
"Tiêu Đề, cậu về được rồi đấy!" Tống Nhiễm Hoài hạ lệnh đuổi người.
Tiêu Đề không còn cách nào. Anh ta cũng không phải loại người tò mò chuyện người khác. Tống Nhiễm Hoài đã ra lệnh đuổi người, anh vô cùng ngoan ngoãn. Dù sao thì anh ta cũng muốn về nhà từ lâu rồi.
Tan làm rồi!
Tiêu Đề rời đi, cửa phòng đóng lại. Trong phòng chỉ còn lại hai cha con nhà họ Tống. Không còn bất kì ai biết hai người bọn họ đã nói với nhau những gì, hay cả hai đã đạt thành thỏa thuận gì.
Sáng hôm sau, khi Liễu Xuân Quỳnh đi tới chỗ Tống Kim Hoa, ngay lập tức nhận được câu trả lời của Tống Nhiễm Hoài.
"Tôi đồng ý cho cô đưa Kim Hoa đi học, với một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Trường học do tôi quyết định."
Liễu Xuân Quỳnh: "..."
Hôm qua cô ta gần như đã thức cả đêm để tìm trường học cho bé cưng...
Mà thôi, chỉ cần anh ta đồng ý cho bé cưng đi học là được. Học ở đâu, đối với cô cũng không quan trọng lắm. Huống hồ, bây giờ anh vẫn đang là người ba trên danh nghĩa của nhóc.
Liễu Xuân Quỳnh không có lập trường để từ chối, chỉ có thể đồng ý: "Được. Chỉ cần anh đồng ý cho Kim Hoa đi học. Anh biết đấy, tôi chỉ muốn mang lại điều tốt nhất cho con bé thôi."