TỔN THƯƠNG TỪ HUYẾT THỐNG - HẾT
Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:28:19
Lượt xem: 123
Kẻ này, vậy mà còn muốn giả vờ bị bệnh tâm thần để trốn tội.
Chờ đến khi mọi chuyện lắng xuống, tôi mới đi thăm Triệu Gia Lương.
"Con của Lý Thiến Thiến không phải của Triệu Tử Du, đứa cháu trai mà ông hằng mong ước đã không còn, ông có thất vọng không?" Tôi nhìn ông ta với ánh mắt xem kịch vui.
"Tử Du và Thiến Thiến yêu nhau như vậy, con không phải của nó thì đã sao?" Trên mặt Triệu Gia Lương không hề có chút biểu cảm kinh ngạc nào. "Không đúng, sao cô biết được? Con của Thiến Thiến có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Triệu Gia Lương vẻ mặt lo lắng, muốn túm lấy tôi hỏi cho ra nhẽ.
"Hóa ra, ông đã biết từ lâu rồi." Người kinh ngạc lại biến thành tôi. "Triệu Gia Lương, ông là người đầu tiên mà tôi thấy, dám để con trai mình đi đổ vỏ cho người khác. Lúc trước vụ bọn họ say rượu loạn tính kia, có phải ông cũng biết trước rồi không? Tôi thấy chính là do ông sắp xếp hết đúng không? Lúc trước người gọi điện cho Triệu Tử Du chính là ông mà?"
Triệu Gia Lương hùng hồn nói: "Thiến Thiến đó là do không cẩn thận bị người khác ức hiếp, con bé là con gái, mang thai rồi thì biết làm sao? Con bé là cô gái tốt như vậy, Tử Du cũng không thiệt thòi gì mà!"
Tôi lắc đầu, đứng dậy rời đi: "Cách suy nghĩ của ông đã không còn bình thường nữa rồi, nói chuyện với ông cũng chỉ lãng phí thời gian."
Đi ra ngoài, vẫn còn nghe thấy tiếng Triệu Gia Lương gào thét: "Cô còn chưa nói cho tôi biết, Thiến Thiến làm sao rồi? Có phải con bé xảy ra chuyện gì rồi không—"
Cuối cùng, tôi đi gặp Triệu Tử Du.
Vừa gặp mặt, nó đã quỳ xuống trước tôi: "Mẹ, con xin lỗi, ngàn lần xin lỗi đều là lỗi của con. Nhưng đứa bé là vô tội, đó là cháu ruột của mẹ, con cầu xin mẹ hãy nuôi nấng nó trưởng thành..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ton-thuong-tu-huyet-thong/het.html.]
"Tử Du, đứa bé không còn nữa, Lý Thiến Thiến bây giờ cũng giống như con, đã vào tù rồi." Không đợi nó phản ứng, tôi lại nói tiếp: "À đúng rồi, quên nói cho con biết, đứa bé đó không phải của con. Còn về cha ruột của đứa bé, ngay cả Lý Thiến Thiến cũng không chắc chắn."
"Mẹ đang lừa con đúng không?" Triệu Tử Du hoảng sợ lắc đầu, mặt mày tái mét.
"Con biết đấy, mẹ không cần phải lừa con." Tôi lắc lắc tập tài liệu trong tay. "Muốn xem không?"
Triệu Tử Du như người mất hồn, ngã ngồi xuống đất, gào thét lên trời.
Cảnh sát đến, lôi nó đi.
Nó đột nhiên quay đầu lại, hét lên với tôi: "Mẹ! Con sai rồi! Mẹ cứu con với! Con không dám nữa rồi! Mẹ cho con thêm một cơ hội nữa, sau này con nhất định sẽ hiếu thuận với mẹ. Con là con trai ruột của mẹ mà!"
Tôi đứng tại chỗ, mỉm cười với nó: "Không, tôi không có con trai, tôi chỉ từng nuôi một con súc sinh mà thôi."
(Hết)