TÔI VÀ TRÚC MÃ LẠNH LÙNG HE RỒI! - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-02-05 08:42:14
Lượt xem: 2,140

16

Tôi còn chưa kịp thu hồi ánh mắt thì đã vô thức chạm phải đôi mắt sâu thẳm mơ hồ của cậu ấy.

 

Tôi hơi sững lại, vội vã cúi đầu, chẳng nghĩ ngợi gì mà nhét mấy miếng thức ăn vào miệng.

Vì ăn quá nhanh, tôi bị nghẹn, ho liên tục.

 

Thời Du lập tức căng thẳng, đặt lon bia xuống, định làm gì đó…

Nhưng Tống Dạng ngồi bên đã nhanh chóng đưa tay vỗ nhẹ lưng tôi, đợi tôi không còn ho nữa thì lại chạy đi rót một cốc nước ấm đưa tới trước mặt tôi.

 

Mặt tôi đỏ bừng, lí nhí nói: "Cảm ơn."

 

Thời Du nhìn Tống Dạng thật sâu, rồi thu ánh mắt lại, cúi đầu lặng lẽ ăn miếng thịt kho trong bát.

Không biết có phải ảo giác của tôi không, nhưng dường như sự thù địch của Thời Du đối với Tống Dạng đã giảm đi đôi chút.

 

17

Sau bữa cơm, Tống Dạng bị bố tôi gọi vào phòng sách nói chuyện.

Thời Du vừa giúp dọn dẹp xong, định rời đi thì bị mẹ tôi kéo lại, ép ngồi xuống sofa.

 

Tôi còn chưa kịp thở phào, bên cạnh bỗng lõm xuống một chút.

Ngay sau đó, một mùi hương thanh mát của gỗ tùng hòa cùng hơi men nhàn nhạt bao trùm lấy tôi.

 

Thời Du ngồi rất gần, gần đến mức tôi có thể nhìn rõ nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt của cậu ấy.

Cậu ấy hơi nghiêng đầu nhìn tôi, yết hầu khẽ chuyển động.

 

Đôi mắt phượng mơ màng vì men say, tựa như được phủ lên một lớp hơi nước mỏng.

Nhưng chẳng bao lâu sau, cậu ấy dời mắt đi trước, lặng lẽ dịch người sang một bên, kéo giãn khoảng cách.

 

Tôi chớp mắt, trong lòng có chút hụt hẫng.

 

Mẹ tôi hào hứng muốn xem ảnh bạn gái cậu ấy, nói là để đ á n h giá xem có hợp hay không.

Thời Du từ trước đến nay chưa bao giờ dám cãi lại mẹ tôi, đành cam chịu lấy điện thoại ra, mở một bức ảnh rồi đưa cho bà.

 

Tôi ngồi ngay ngắn, không dám thở mạnh.

Hai mắt không kìm được mà liếc sang chỗ mẹ tôi.

 

Chỉ nghe thấy bà xuýt xoa mấy tiếng, ôm điện thoại xem một hồi lâu, cuối cùng gật gù hài lòng, trả máy lại cho cậu ấy.

 

Màn hình điện thoại vẫn sáng.

Tôi giả vờ vô tình quay đầu lại định liếc t r ộ m, nhưng bị Thời Du lạnh lùng tắt màn hình ngay trước mắt tôi.

 

Cậu ấy lạnh mặt nhét điện thoại vào túi, không thèm liếc tôi thêm lần nào nữa.

Sau đó, cậu ấy đứng dậy, thản nhiên chào tạm biệt mẹ tôi.

 

Mẹ tôi vốn rất có thiện cảm với cậu ấy, vui vẻ tiễn ra tận cửa, còn đứng nhìn cậu ấy đi lên lầu rồi mới chịu đóng cửa lại.

 

Vừa quay đầu lại, gương mặt tò mò của tôi liền xuất hiện ngay trước mắt bà.

 

18

"Mẹ nó ơi! Con muốn dọa c  h  ế  t mẹ à?!"

 

Mẹ tôi hoảng hốt, lập tức giơ hai ngón tay véo má tôi.

 

Tôi vội vàng cầu xin tha mạng, chu môi tỏ vẻ đáng thương.

 

Mẹ tôi mềm lòng, trừng mắt liếc tôi một cái, rồi đẩy tôi ra với vẻ mặt chê bai.

Nhưng tôi bám chặt như keo dán, lập tức dính lại, ghé sát tai bà thì thầm: "Bạn gái của Thời Du trông thế nào vậy mẹ? Kể con nghe đi mà~"

 

Mẹ tôi không hề do dự trả lời ngay: "Xinh hơn con nhiều, con không có cửa đâu."

 

Tôi: "?"

Câu này ý là sao?

 

Tôi không phục, chống nạnh hỏi bà: "Mẹ có phải mẹ ruột của con không đấy?"

 

Nói xong, bỗng cảm thấy có gì đó sai sai, tôi nhíu mày bổ sung: "Khoan đã, cái gì mà con không có cửa nữa?"

 

Mẹ tôi thẳng thắn vạch trần: "Chẳng phải con luôn thích thằng bé Tiểu Du à? Ban đầu mẹ với ba đều rất ủng hộ hai đứa, nhưng sau khi Tiểu Du nói thằng béđã có bạn gái, mẹ còn không dám tin. Vừa rồi xem ảnh xong mẹ mới…"

 

"Khoan khoan khoan! Dừng lại!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/toi-va-truc-ma-lanh-lung-he-roi/chuong-4.html.]

Tôi vội ngắt lời, cau mày hỏi: "Sao hai người biết con thích Thời Du?"

 

Mẹ tôi lườm tôi một cái: "Con nghĩ mẹ xem bao nhiêu phim truyền hình là vô ích à? Chút tâm tư nhỏ của các con, mẹ nhìn thấu từ lâu rồi."

 

Tôi sững sờ, còn định hỏi tiếp thì cửa phòng sách bỗng mở ra.

Tống Dạng bước ra ngoài.

 

Tôi lập tức ngậm miệng.

 

19

Mẹ tôi lườm tôi một cái, sau đó lập tức nở nụ cười bước lên chào đón.

Tống Dạng giữ vẻ mặt ôn hòa, nhưng ở góc khuất tôi không nhìn thấy, bàn tay cậu ấy đã siết chặt lại.

 

Chẳng bao lâu sau, Tống Dạng bỗng nhiên ra ngoài nghe điện thoại, lúc trở về sắc mặt vô cùng khó coi.

Cậu ấy nói với chúng tôi rằng ông nội mình đột nhiên phát b ệ n h tim, tình hình không mấy khả quan, có lẽ cậu ấy phải về sớm hơn dự định.

 

Chuyện xảy ra quá đột ngột, ba mẹ tôi cũng không tiện giữ lại, chỉ có thể lặng lẽ cầu mong ông nội anh không sao.

 

Trong lúc chờ xe cùng Tống Dạng, cậu ấy ngẩng đầu nhìn ánh trăng, do dự rất lâu rồi mới khẽ nói một câu: "Cậu ta rất thích cậu."

 

Tôi ngơ ngác "Hả?" một tiếng, còn chưa kịp hỏi lại thì xe taxi đã bật đèn xi-nhan, dừng ngay trước mặt chúng tôi.

 

Tống Dạng cúi mắt nhìn tôi, ánh mắt trong sáng mà dịu dàng.

Yết hầu cậu khẽ chuyển động, cơn gió lạnh thổi qua mang theo giọng nói trầm ấm cùng hương thơm nhàn nhạt trên người cậu.

 

"Tô Tô, có thể ôm cậu một cái không?" Tống Dạng hỏi.

 

Tôi vô thức gật đầu.

 

Khoảnh khắc tiếp theo.

 

Cánh tay dài của Tống Dạng nhẹ nhàng vòng qua, ôm tôi vào lòng, động tác dịu dàng đến tận xương tủy.

 

Ánh trăng tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo.

Nhưng trái tim tôi lại rung động mãnh liệt.

 

Hình như tôi đã chợt hiểu ra điều gì đó.

 

20

Sau khi tiễn Tống Dạng đi rồi, đầu óc tôi quay cuồng, mãi vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

 

Trên cầu thang về nhà, tôi bỗng nhớ lại câu nói của Tống Dạng khi nãy.

"Cậu ta rất thích cậu."

 

Cậu ta?

Là Thời Du sao?

 

Tôi cứ mải nghĩ mãi, đến nỗi bước lên thêm một tầng lầu cũng không hay biết.

 

Chỉ đến khi đóng cửa lại, xoay người, mượn ánh trăng lờ mờ nhìn rõ cách bài trí trong phòng, tôi mới giật mình nhận ra…

 

Tôi vào nhầm nhà rồi.

 

Đây là nhà của Thời Du.

 

Sao cậu ấy lại không bật đèn cũng chẳng khóa cửa?

 

Trong bóng tối, tôi lờ mờ nghe thấy tiếng thở dốc trầm thấp của một người đàn ông.

 

Tôi khẽ nhón chân đi sát vào tường, cẩn thận lần mò đến chỗ công tắc đèn.

 

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

"Tạch" một tiếng.

 

Ánh sáng bừng lên. 

 

Tôi thăm dò gọi:

"Thời Du… là cậu sao?"

 

Từ phía ban công vọng lại tiếng chai lọ lăn lóc.

 

Tôi dựa vào ánh sáng trong phòng khách, vươn đầu ra ngoài nhìn, không ngoài dự đoán, tôi nhìn thấy bóng lưng của Thời Du.

 

Loading...