TÔI VÀ BẠN TRAI QUEN NHAU TẠI HIỆN TRƯỜNG BẮT GIỮ - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-06-16 16:47:06
Lượt xem: 185
22.
Sau ngày hôm đó, Lâm Trinh cũng đến tập đ.ấ.m bốc với tôi, tôi luôn cảm thấy anh ấy đến đây để theo dõi xem tôi có động tay động chân với huấn luyện viên Tiểu Trương của anh ấy hay không.
Làm sao có thể a?
Tôi vẫn hiểu đạo lý không nên bắt nạt vợ bạn bè.
Cuối cùng, tôi không nhịn được nữa, lợi dụng lúc Lâm Trinh vắng mặt để chọc vào cánh tay của Trương Canh.
“Có chuyện gì vậy chị?”
“Hai chúng ta là chị em phải không?” Tôi ngập ngừng hỏi.
Anh ấy gật đầu.
"Vậy cậu và Lâm Trinh..."
"Chị đừng lo, tôi không có hứng thú với loại thẳng nam này."
"Hả? Không, ý tôi không phải vậy"
“Nhưng đối tượng của tôi là được anh Lâm giới thiệu."
"Vậy thì, Anh ấy biết em..."
"Em đã come out từ lâu rồi, chị gái."
Hóa ra ý của Lâm Trinh khi nói không phù hợp là thế này.
Trương Canh đã đăng một tin trên vòng bạn bè, chia sẻ vé xem phim ngày mai của anh ấy.
Đó là vé bộ phim mà dù tôi có đặt đồng hồ báo thức cũng không giật được, đó là một bộ phim tình cảm có diễn viên nam yêu thích của tôi thời đại học đóng. Ôi! thanh xuân của tôi.
[Hâm mộ.] Tôi bình luận
Tôi bấm vào phần mềm mua vé, tìm kiếm cơ hội bỏ lỡ kèm theo chút may mắn.
Không có.
Một cái cũng không có.
Làm ơn, có cặp đôi nào chia tay và được hoàn tiền không?
Tôi bỏ cuộc, đặt điện thoại xuống chuẩn bị đi ngủ.
Đột nhiên có một cuộc điện thoại đến, ID người gọi là Lâm Trinh.
“Cảnh sát Lâm, sao anh lại gọi vào lúc đêm khuya thế?”
“Xin lỗi, em ngủ rồi à?”
“Không có, tôi đau lòng quá, không thể ủng hộ bộ phim mới của chồng tôi ngay được.”
“Chồng em?”
“Sugata Masaki."
"Ồ, bộ phim này, tôi đang định nói với em, bạn tôi đã cho tôi hai vé, em có muốn xem không?"
"Thật sao?"
"Họ có việc phải làm vào ngày mai nên không thể đi được."
Sau này tôi mới biết người bạn xui xẻo này chính là Trương Canh.
Sự hào hứng ngày hôm đó không chỉ vì bộ phim.
23.
Tan làm, Lâm Trinh đến đón tôi.
Máy điều hòa trong rạp hơi lạnh nên anh khoác áo khoác cho tôi.
"Anh đi mua đồ uống và bỏng ngô trước, đợi anh." Lâm Trinh chỉ vào quầy phía xa.
“Vậy tôi đi vệ sinh trước.”
Kết quả vừa ra khỏi phòng vệ sinh đã nhìn thấy một người đàn ông đang đánh bạn gái ở góc cửa sổ.
Đó chắc chắn không phải là đánh yêu, đó là muốn đánh ch ê. t người mà.
“Làm gì đấy?” tôi hét lên.
"Không liên quan gì đến cô, đừng có xen vào chuyện của người khác."
Người phụ nữ đau lòng kêu lên, bị người đàn ông tát xuống đất.
Lúc này, một vài người đàn ông tương đối khỏe mạnh tình cờ bước ra từ phòng vệ sinh nam, điều này cũng làm tôi thêm khích lệ.
Tôi bước tới, nhưng chưa kịp nói gì thì áo khoác của tôi đã rơi xuống đất, thẻ cảnh sát của Lâm Trinh tuột ra khỏi đó.
Người đàn ông đang đánh thấy thế thì dừng lại.
Khi tôi thấy anh ta bỏ chạy, tôi hét lên: “Cảnh sát, đừng cử động!”
Mấy người đàn ông nghe thấy hai chữ “Cảnh sát!” họ nhanh chóng tiến lên cùng nhau khống chế người đàn ông.
Khi tôi dẫn vài người áp giải kẻ bạo hành ra ngoài, Lâm Trinh đã cầm bỏng ngô đi tìm tôi khắp nơi.
“Cảnh sát Lâm, có lẽ tôi sẽ không xem phim được nữa.” Tôi cười khổ.
Khi đến đồn cảnh sát, chúng tôi ghi chép và giao phần còn lại cho cảnh sát.
Tôi đang ngồi trên cầu thang ở cửa đợi Lâm Trinh, ăn một ít bỏng ngô mềm.
“Em khá có năng lực, vậy mà còn dám giả làm cảnh sát?” Lâm Trinh ngồi cạnh tôi.
“Đó không phải là tôi nhanh trí linh động sao.” Tôi đắc ý nói.
“Em có biết nguy hiểm lắm không?”
“Cô ấy suýt bị đánh ch. ế. t. Hơn nữa còn có nhiều người dũng cảm đã giúp đỡ tôi.”
“Nào, dẫn em đi ăn món khác.”
“Lâm cảnh sát muốn đãi tôi bữa tối à?”
“Phần thưởng dành cho những người dân nhiệt tình.”
“Vậy tôi phải suy nghĩ xem nên ăn gì.”
24.
Tôi dẫn Lâm Trinh đến quầy thịt nướng gọi rất nhiều xiên.
"Em ăn hết được không?" Lâm Trinh nghi ngờ hỏi.
"Không ăn hết thì có thể mang về, vất vả lắm anh cũng đãi tôi một bữa nên đương nhiên không thể bỏ qua được."
"Nhân tiện, tôi nghĩ khi nào tập thứ ba sẽ được phát sóng?"
Tôi xem đi động một lúc rồi nói: “Thứ sáu, chính là ngày mai.”
“Em nhớ rõ xem” Lâm Trinh nhắc nhở
“Tất nhiên là tôi muốn xem chương trình của mình, nhưng lần này quá trình hậu kỳ quá bí ẩn nên họ không cho chúng tôi đọc bản sao trước. Họ thực sự đối xử với chúng tôi như thể chúng tôi không phải là con người vậy”. .
"Nghe Trương Canh nói, em cho rằng tôi và cậu ta là một đôi sao?"
Lâm Trinh đột nhiên buông thịt nướng trong tay xuống, nhìn chằm chằm tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/toi-va-ban-trai-quen-nhau-tai-hien-truong-bat-giu/chuong-7.html.]
“Cậu ấy còn nói anh là một thẳng nam xấu xí.” tôi “hừ” một tiếng.
Trương Canh bất nhân cũng đừng trách tôi bất nghĩa.
"Thẳng nam xấu xí?" Lâm Trinh cau mày.
“Một người không biết nói chuyện và không hiểu được suy nghĩ của người khác thì khá phù hợp với anh đấy.”
“Đúng thế, đúng thế, gái thẳng.”
Tôi là một cô gái thẳng, tôi rất giỏi nói chuyện phải không?
Chỉ là tôi luôn thích tranh luận với anh ấy.
Đợi đã, cô gái thẳng? Cháu gái nhỏ? "Anh lại lợi dụng tôi rồi!" Tôi hét lên.
Lâm Trinh suy nghĩ sâu sắc: "Con gái của anh cả của tôi được gọi là cháu gái là đúng."
"Tôi sẽ nói với bố tôi. Anh sẽ không bao giờ được ăn ở nhà chúng tôi nữa."
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
“Bố mẹ em rất thích tôi, còn bảo tôi cuối tuần này tới ăn cơm đây.”
“Nếu không anh nhận làm con của bọn họ luôn đi.” Tôi cong môi.
"Tôi vốn là có dự định này, nhưng là..." Lâm Trinh đột nhiên dừng lại.
"Nhưng sao?"
"Vậy thì tôi ngang hàng với em rồi, cháu gái à?"
"Được rồi, chú Lâm, chúc mừng chú."
"Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người uống soda mà ngon như vậy."
"Không phải là anh không uống được."
"Đã muộn rồi, uống xong ly này tôi sẽ đưa em về nhà."
Lâm Trinh người thực sự dài dòng, rời khỏi nhà còn nhắc tôi xem tập thứ ba vào thứ sáu.
“Nếu anh không yên tâm đến vậy sao anh không đến nhà tôi trông chừng tôi?” Tôi trợn mắt.
"Được không?" Lâm Trinh mỉm cười.
"Tạm biệt." Tôi đẩy anh ta ra ngoài rồi đóng cửa lại.
25.
Kiếp trước chắc tôi là một con mèo, rất tò mò.
Nửa đêm tôi không thể ngủ được nên đã gửi tin nhắn cho các đồng nghiệp ở khâu hậu kỳ.
"Phim gì vậy? Sao không để chúng tôi xem trước?"
Anh đáp lại bằng hai chữ. "Bí mật."
Nhưng xét đến việc anh ấy vẫn phải làm thêm giờ nên tôi đã chọn cách để anh ấy đi.
Ngày hôm sau, tôi đi xuống cầu thang với hai quầng thâm đen khổng lồ dưới mắt.
Lâm Trinh đang đợi tôi ở tầng dưới.
"Sao anh lại ở đây?" tôi hỏi.
"Tôi đi ngang qua tiện thể mua bữa sáng cho em." Lâm Trinh đưa điện thoại, sữa đậu nành và bánh bao qua.
"Không, có âm mưu." Tôi nghi hoặc nhìn anh ta.
“Sao quầng thâm dưới mắt em lại nặng thế?”
“Không phải lỗi của anh sao?” tôi oán giận nói.
Tôi ghét sự hồi hộp.
"Tôi tưởng em nhớ tôi đến mức không thể ngủ được." Lâm Trinh cười cười.
“Tôi không muốn nghèo như anh, tôi phải đi làm.”
Tôi cầm lấy bữa sáng trong tay anh, nhét ống hút vào rồi vừa đi vừa uống sữa đậu nành.
Lâm Trinh đi theo tôi.
“Sao anh lại đi theo tôi?” Tôi dừng lại nhìn anh ấy.
“Tiện đường.”
“Rõ ràng là có hai hướng.”
“Sáng nay tôi được nghỉ ngơi nên muốn đi dạo.”
“Sao hôm nay tôi thấy anh có vẻ kỳ lạ?”
Tôi đánh giá anh ấy một chút.
Tôi luôn cảm thấy Lâm Trinh hôm nay toát ra khí chất khác với thường ngày.
"Có phải không?"
"Anh đã làm điều gì xấu à? Bây giờ đầu hàng cũng chưa muộn."
Lâm Trinh mỉm cười không nói gì, im lặng đi theo tôi.
Khi tới cửa đài truyền hình, tôi gặp Nam Trạm.
“Chào buổi sáng.” Anh ta lên tiếng trước.
"Tại sao anh lại ở đây?"
“Có một chương trình tìm tôi."
"Anh là một bác sĩ cũng khá nhàn rỗi ha." Tôi mỉa mai nói.
Nhàn đến mức một chân đạp bốn chiếc thuyền.
“Em đây là làm mỗi chương trình đổi một người bạn trai à?”
Nam Trạm nhìn Lâm Trinh cách tôi không xa.
"Số với anh còn tốt hơn." Tôi hừ một tiếng.
“Bây giờ tôi độc thân.”
“Không liên quan gì đến tôi.”
Có lẽ vì nhìn thấy tôi và Nam Trạm đứng ở cửa quá lâu, Lâm Trinh tưởng rằng tên cặn bã này đang quấy rầy tôi nên mới tới.
“Sao vậy?”
Anh nắm tay tôi, sau đó nhìn Nam Trạm, “thì ra là bác sĩ lần trước.”
“Tôi chỉ đang ôn chuyện với bạn gái cũ.”
Nếu người đứng cạnh tôi thực sự là bạn trai của tôi thì chắc chắn anh ấy sẽ ghen tị.
Nam Trạm thực sự là một tên tra nam ngay từ đầu, làm sao lúc trước tôi có thể yêu anh ta được?
Lâm Trinh nói với một nụ cười trên khuôn mặt: "Ồ, anh có phải là tên tra nam kia không? Thực sự danh bất hư truyền."
Nam Trạm giận dữ bỏ đi.
Tôi đập tay với Lâm Trinh rồi đi làm.