Tôi Trồng Cây Và Tích Trữ Lương Thực Trong Tận Thế - Chương 18
Cập nhật lúc: 2025-01-06 13:22:58
Lượt xem: 74
Thành thật mà nói, dũng khí và quyết đoán của Con Sói Đỏ thực sự có thể tăng cường cho nhóm của chúng tôi.
"Chúng ta cũng có thể trao đổi đồ đạc." Anh ta bổ sung.
Tôi và bố mẹ nhìn nhau một lúc, xác nhận.
Tôi cúi mắt: "Cậu đến đây để liên minh vì cậu đã biết về đợt sóng zombie, phải không?"
Anh ta đáp "ừ" một tiếng.
"Đợt sóng zombie lần này, có lẽ sẽ hướng đến khu trú ẩn số 2."
Tôi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Quả thực đã có khu trú ẩn được xây dựng.
"Tôi đã điều máy bay không người lái đến một khu vực xa xa trước đây, đó có lẽ là một khu trú ẩn không chính thức, dân cư đông đúc nhưng không có vũ trang lớn, gần như là kho chứa thực phẩm cho zombie."
"Chúng ta có thể sẽ gặp phải đợt sóng zombie đi theo hướng đó, vì vậy cần chuẩn bị sẵn sàng."
Những ngày này phải điều khiển drone để giám sát và dùng ống nhòm quan sát xung quanh, áp lực thật sự rất lớn.
Chúng tôi nhanh chóng liên minh, bố mẹ tôi sẽ canh gác ban ngày, tôi và anh ta sẽ canh gác ban đêm.
Mọi thứ, từ thức ăn đến nước uống, đều phải đơn giản hóa.
Khi màn đêm buông xuống, điều bất ngờ là đàn zombie vẫn di chuyển chậm chạp, đồng thời chúng tôi nhận thấy có zombie ở cuối đoàn đã ngã xuống.
Khớp xương và các mô của chúng đã bị hỏng nát, bộ não gần như bị dòi ăn sạch.
Không chỉ là sự phân hủy tự nhiên mà còn có dấu hiệu của sự tấn công từ bên ngoài.
Tuy nhiên, chúng tôi không biết chúng tuân theo nguyên lý tự nhiên nào.
Chỉ biết rằng, nếu chúng tiến về phía nam thêm chút nữa, đó chính là khu vực nguy hiểm của chúng tôi.
Tôi điều khiển máy bay không người lái, khoảng cách rất xa, theo sau chúng.
Mặc dù nhiệt độ đã giảm xuống còn 10 độ, nhưng tôi vẫn đổ mồ hôi trán và tay tôi bắt đầu run rẩy.
Đừng nghĩ là tôi bình tĩnh trước mặt bố mẹ, thực ra trong lòng tôi đang rối bời: "Cứu tôi với, tôi không muốn bỏ chạy! Ở nhà yên ổn thoải mái làm sao! Vườn rau của tôi! Kho đồ ăn vặt của tôi!"
Ngay cả lúc kiểm tra điểm thi đại học, tôi còn không lo lắng như vậy.
"Đi về phía Bắc đi, đi về phía Bắc!" Tôi liên tục lẩm bẩm trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/toi-trong-cay-va-tich-tru-luong-thuc-trong-tan-the/chuong-18.html.]
Tiếng động cơ của chiếc xe máy phân khối lớn đã cắt đứt tiếng gào thét của tôi.
Tôi giật mình, mắt không rời màn hình.
Ánh trăng lạnh lẽo, không khí trong đêm thấm đẫm lạnh giá.
Ba bốn người đàn ông mặc quân phục, lại tiếp tục b.ắ.n pháo sáng về phía trước.
Chắc chắn là quân đội rồi!
Ánh sáng chói mắt bùng lên.
Họ đã cố gắng tạo ra mọi âm thanh có thể để thu hút sự chú ý của zombie.
Bạn đã bao giờ thấy zombie quay lại theo nhóm chưa?
Chúng nghi ngờ quay lại, nhìn bốn người trẻ tuổi này với một góc độ vượt qua giới hạn của con người, im lặng trong ba giây.
Ngay lập tức, chúng há miệng gầm rú, lao về phía những người lính này.
Mẹ kiếp!!!
Tôi nín thở!
Họ bình tĩnh, chỉnh sửa lại bảo hộ, rồi phóng xe về phía ngoại ô phía Bắc.
Nhưng có vài con zombie còn chạy nhanh hơn cả xe phân khối lớn!
Nhìn chúng sắp đuổi kịp những người lính kia!
Mà mấy người lính giải phóng quân chẳng hề hoảng loạn, họ biến mất ở cuối con đường.
Cho đến khi bầu trời đêm xa xôi bỗng nhiên nổ tung, như ban ngày, ánh sáng lửa lớn bùng lên, giống như một con rồng đang bay lên.
20
Ngày hôm sau, khi bố mẹ tôi trực ca, tôi ngủ rất say, lúc thức dậy lập tức hỏi về những thay đổi xung quanh.
"Xem ra không còn những đàn zombie quy mô lớn nữa."
"Có thể đúng như Tây Tây nói, quân đội đã dẫn chúng đi rồi."
Tin tức này quả thực là một nguồn động viên, mọi thứ đang phát triển theo hướng tốt. Dù là nhóm lính nhỏ hay việc xây dựng các khu tị nạn lớn, tất cả đều cho thấy loài người có thể sống sót qua nhiều lần bị tổn thương nặng nề.
Tôi phấn khích lăn qua lăn lại trên giường, có trời mới biết tôi vui như thế nào khi thấy những người lính sống sót! Hơn nữa, bọn họ còn cầm theo vũ khí.