Tôi Sống Tiếp Bằng Cách Khoe Của - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-11-27 09:01:36
Lượt xem: 995
Những kẻ buôn người nghe tiếng đã khiếp sợ, những gia đình mua trẻ em cũng ăn ngủ không yên, thiên lý sáng tỏ, đáng lẽ phải như vậy.
Lần này danh tiếng của tôi đã thực sự vang dội, mỗi ngày mở điện thoại ra là một đống tin nhắn cầu cứu, tôi liếc qua, chỉ cần là thực sự cần giúp đỡ, tôi có thể giúp thì đều sẽ giúp một tay.
Theo đó phần thưởng điểm sinh mệnh tích lũy ngày càng nhiều, chẳng mấy chốc tôi đã tích được gần hai mươi năm điểm sinh mệnh.
11
Hôm nay tâm trạng tôi rất tốt, đọc nhiều tin nhắn riêng mới phát hiện Phó Thanh đã gửi cho tôi khá nhiều tin nhắn.
Dạo gần đây khi có thời gian rảnh, tôi hay vào phòng livestream của cậu ấy nghe nhạc và tặng chút quà, cũng được một thời gian rồi, không ngờ cậu ấy sẽ nhắn tin cho tôi.
[Chị, chào chị, em là Phó Thanh, cảm ơn những món quà của chị. Sao hôm nay chị không đến nghe em hát, chị đang bận à?]
[Tuần sau em có một buổi hòa nhạc nhỏ ở thành phố B, chị có đến nghe không? Em để lại vé cho chị.]
Tôi có chút tò mò nên đã trả lời tin nhắn của cậu ấy: [Cậu gửi tin nhắn này cho tất cả các chị à?]
Phó Thanh: [Không, chỉ mình chị thôi.]
[Tại sao? Ở hiện trường tôi không thể nhận quà được đâu hay là cậu livestream đi.]
Phó Thanh: [Không phải vì quà, mà là mỗi lần em livestream, bọn họ đều khen em đẹp trai, chỉ có chị là luôn nghiêm túc nhận xét về bài hát của em. Hơn nữa, em thấy chị giúp đỡ rất nhiều người, em rất khâm phục chị.]
Tôi nhớ lại dáng vẻ lúc cậu ấy livestream, hát một cách nghiêm túc, không hề phân tâm nghĩ một lúc rồi vẫn trả lời:
[Được, tôi sẽ đến nghe cậu hát.]
Cậu ấy vui vẻ gửi một biểu tượng cảm xúc nhảy múa: [Cảm ơn chị. Chị có tiện cho em địa chỉ không, em sẽ gửi vé cho chị."
12
Khi tôi đến nơi mới phát hiện, vé mà Phó Thanh đưa cho tôi là ở ngay giữa hàng ghế đầu, vị trí tuyệt vời nhất.
Vì là buổi hòa nhạc nhỏ, nơi tổ chức không lớn nhưng các chỗ ngồi đều chật kín. Có điều ở tuổi hai mươi mà cậu ấy có thể tổ chức một buổi hòa nhạc của riêng mình, cũng khá ấn tượng rồi.
Phó Thanh ngoài đời thật còn đẹp trai hơn trong livestream, khuôn mặt trẻ con vừa trắng vừa mềm, đôi mắt tròn trịa ngây thơ và dễ thương. Cậu ấy đứng dưới ánh sáng xanh cầm cây đàn guitar.
"Cảm ơn các bạn fan đã đến tham gia buổi hòa nhạc của tôi, cảm ơn."
Ánh mắt cậu ấy dừng lại trên người tôi, đôi mắt sáng lên, khóe miệng mang theo ý cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/toi-song-tiep-bang-cach-khoe-cua/chuong-6.html.]
Giọng nói của cậu ấy rất thanh thoát, khác hẳn khuôn mặt trẻ con đó, có một loại thương cảm và dịu dàng động lòng người.
Tôi bâng khuâng nhớ lại, bản thân lúc mười mấy tuổi cũng từng có ước mơ trở thành ca sĩ nhưng lúc đó cuộc sống còn khó khăn, chi phí để đi học còn là vấn đề, chật vật lắm mới có thể học đại học, tốt nghiệp rồi lại lao vào cuộc sống làm việc 996 (*) gian khổ, đã quên đi ước mơ ngày nhỏ từ lâu.
(*) Làm việc 996: ám chỉ chế độ làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, 6 ngày một tuần, thường được dùng để nói về áp lực công việc tại nhiều công ty ở Trung Quốc.
Bây giờ ngồi đây, trong lòng tôi lại dâng lên một cảm giác xúc động.
Khi buổi hòa nhạc kết thúc, một nhân viên đến mời tôi vào hậu trường, ở đó tôi gặp được Phó Thanh.
"Chị, cảm ơn chị đã đến nghe buổi hòa nhạc của em." So với sự tự tin trên sân khấu, Phó Thanh ngoài đời có chút ngại ngùng.
“Cậu hát rất hay, nếu cậu phát hành đĩa nhạc, tôi nhất định sẽ mua."
"Thật sao?" Cậu ấy có chút phấn khích, đôi mắt sáng ngời, trong ánh mắt phản chiếu ngập tràn hình bóng của tôi: "Chị, dạo gần đây em thực sự đang chuẩn bị cho việc phát hành đĩa nhạc. Cảm ơn chị đã tặng em nhiều tiền như vậy, còn thu hút không ít người vào phòng livestream của em nên em mới nhanh chóng đủ tiền phát hành đĩa, đến lúc đó em sẽ gửi cho chị."
"Phát hành đĩa phải tự mình bỏ tiền sao? Tôi nhớ là cậu nói đã ký hợp đồng với công ty."
Cậu ấy lúng túng trả lời: "Đúng là có ký hợp đồng nhưng bây giờ kinh tế khó khăn, phát hành đĩa cơ bản đều lỗ, công ty không đồng ý nên em chỉ có thể tự mình gom tiền."
"Dự định phát hành bao nhiêu?"
"Hiện tại số tiền đã gom đủ để phát hành khoảng năm trăm đĩa, sau đó sẽ tăng thêm tùy theo tình hình bán hàng."
Bây giờ thị trường âm nhạc đang hỗn loạn, có thể có một giọng hát hay tồn tại được thật sự không nhiều. Nếu như đã để tôi gặp được thì tôi nên ra tay hào phóng một chút.
"Phát hành mười vạn đĩa đi, tiền tôi bỏ ta, việc quảng bá sau này của cậu cũng giao cho tôi."
Cậu ấy ngẩn người: "Hả? Như vậy không hay lắm đâu."
[Truyện được dịch và biên tập bởi team Qi Qi, chỉ đăng tại tài khoản Me Qi Qi. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.♥️♥️]
"Em nói vậy không phải để chị bỏ tiền."Phó Thanh đỏ mặt, có chút ngại ngùng.
"Tôi biết nhưng tôi muốn đầu tư, đợi sau khi cậu phát hành đĩa và kiếm được tiền, chia cho tôi 20% là được."
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Ying
Beta: Ngọc Kỳ