TÔI SẢY THAI, CON TRAI MUỐN ĐỔI MỘT NGƯỜI MẸ MỚI - 2
Cập nhật lúc: 2025-03-14 16:44:04
Lượt xem: 2,161
Tôi giữ lấy nắm tay nhỏ bé của nó.
“Ba và mẹ có chuyện cần nói. Con cầm iPad đi chỗ khác chơi đi.”
“Không! Con muốn ba chơi với con!”
Triệu Dương giằng tay ra khỏi tôi, giáng một cú đ.ấ.m vào bụng tôi.
Dù lực không mạnh lắm, nhưng vẫn làm tôi đau nhói.
Dù sao nơi đó bây giờ cũng có một vết thương chưa lành.
Triệu Mục Thần lúc đầu không phản ứng gì.
Đến khi thấy sắc mặt tôi thay đổi, anh ta mới đứng dậy quát:
“Đừng đánh mẹ nữa!”
Triệu Dương bị quát liền hoảng sợ bật khóc.
Đúng lúc này, Ninh Vãn trở về.
Triệu Dương lập tức nhào vào lòng cô ta.
“Dì Vãn ơi, ba mẹ ức h.i.ế.p con!”
“Dương Dương đừng khóc, dì Vãn sẽ bảo vệ con.”
Ninh Vãn bước đến giữa tôi và Triệu Mục Thần, nắm lấy cà vạt của anh ta, kéo anh ta ngồi xuống ghế.
“Hai người có chuyện gì thì đừng trút lên đầu Dương Dương, được không?”
Sau khi Triệu Dương chào đời, mẹ nuôi lấy lý do sức khỏe tôi yếu không thể chăm con,
Dẫn theo Ninh Vãn dọn vào nhà tôi sống.
Triệu Mục Thần không phản đối.
Sự phản kháng của tôi chẳng có chút giá trị.
Thậm chí, bảo mẫu trong nhà cũng là người do mẹ nuôi sắp xếp.
Tôi chưa bao giờ là chủ nhân thực sự của căn nhà này.
Tôi chỉ là một cái máy đẻ để sinh ra huyết mạch của nhà họ Triệu.
Hôm nay, sau quá nhiều thất vọng...
Tôi cuối cùng cũng có thể bình thản chấp nhận việc đổi một người mẹ mới cho con tôi rồi.
Tôi mỉm cười nhẹ nhàng với Ninh Vãn:
"Tôi và Triệu Mục Thần cần bàn về chuyện ly hôn, phiền cô đưa Dương Dương vào phòng giúp tôi."
Đôi mắt Ninh Vãn sáng lên trong chốc lát, nhưng cô ta nhanh chóng che giấu đi:
"Là vì tôi sao?"
"Chị à, sau khi bố mẹ qua đời, chị và A Thần là hai người thân duy nhất của em trên thế gian này."
"Nhưng nếu chị thật sự không muốn em ở đây, em có thể rời đi."
Cô ta gọi tôi là "chị", nhưng lại gọi Triệu Mục Thần là "A Thần" một cách thân mật.
Tôi cười nhạt.
Triệu Dương tức giận vung nắm đ.ấ.m về phía tôi:
"Dì Vãn không được đi! Dì Vãn là người tốt nhất với con trong nhà này!"
Triệu Mục Thần cũng nắm lấy tay còn lại của Ninh Vãn:
"Em đừng nghĩ nhiều. Trước khi mất, bố mẹ đã dặn anh phải chăm sóc em thật tốt."
Hôm bố mẹ nuôi gặp tai nạn và nhập viện, khi tôi đến để gặp họ lần cuối, họ đã đặt tay của Ninh Vãn vào tay Triệu Mục Thần.
Khi đó, Triệu Dương đã được hai tuổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/toi-say-thai-con-trai-muon-doi-mot-nguoi-me-moi/2.html.]
Còn tôi, đứng lặng lẽ ở một góc phòng bệnh, như một người ngoài cuộc.
Giờ đây, nhìn ba người đang ngồi trên sofa, tôi vẫn cảm thấy mình chỉ là một kẻ xa lạ.
Nhiều năm trôi qua, mọi thứ vẫn không thay đổi.
Tôi đã dành cả tuổi trẻ yêu một người, đã bước vào cuộc hôn nhân với anh ta.
Và giờ đây, đến lúc tôi phải từ bỏ.
Giống như một món đồ hỏng, dù có cố gắng sửa chữa thế nào, cũng không thể trở lại như trước.
"Thực ra tôi không thuộc về nhà họ Ninh, cũng không thuộc về nhà họ Triệu. Đã đến lúc tôi trở về cuộc sống của chính mình rồi."
"Ninh Ý!" Triệu Mục Thần quát lên, "Em làm loạn đủ chưa? Em là vợ anh, sao lại không phải là người nhà họ Triệu?"
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, giọng nói bình tĩnh nhưng chắc nịch:
"Triệu Mục Thần, tôi không nên kết hôn với anh."
Ngay khi tôi dứt lời, anh ta lập tức đứng bật dậy khỏi ghế sofa.
Ninh Vãn vội nắm lấy tay anh, kéo anh ngồi xuống.
Nhưng lần này, anh ta không phản ứng.
"Nếu tôi không lấy anh, tôi đã không bị cả thành phố Giang xem là một kẻ thủ đoạn, dùng mưu kế để chiếm lấy vị trí của phu nhân nhà họ Triệu."
"Nếu tôi không lấy anh, tôi đã có thể dừng lỗ từ sớm, thay vì lãng phí thêm năm năm cuộc đời."
Triệu Mục Thần tức đến run rẩy, tay siết chặt, các đốt ngón tay trắng bệch.
"Nếu em đã xem cuộc hôn nhân của chúng ta là một sự sỉ nhục như vậy..." Anh ta ngừng lại một chút, hít sâu rồi nói:
"Vậy thì ly hôn đi."
Tôi cười nhạt:
"Cầu còn không được. Anh thuê luật sư hay để tôi lo?"
Triệu Mục Thần sững sờ trong giây lát, sau đó chỉ thốt ra một câu "Tùy", rồi quay người bước lên lầu.
Ninh Vãn và Triệu Dương vẫn còn ở dưới nhà.
Triệu Dương có lẽ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết rằng bà mẹ không đáng yêu này lại một lần nữa khiến ba và dì Vãn không vui.
"Mẹ mới về nhà mà đã làm cả nhà không vui! Con ghét mẹ!"
Tôi bước đến bên Triệu Dương, ngồi xuống đối diện với nó.
Lần cuối cùng, tôi đưa tay xoa nhẹ lên đầu nó.
Nhưng nó khó chịu giằng ra, đẩy tay tôi ra khỏi người nó.
Tôi cầm lấy chiếc iPad vừa giật lại lúc nãy, đặt vào tay nó.
"Từ nay về sau, con muốn chơi bao lâu thì chơi, sẽ không còn ai quản con nữa."
Triệu Dương sững sờ nhận lấy iPad, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận dần dịu lại.
Tôi muốn chạm vào đầu nó thêm lần nữa.
Nhưng rồi lại sợ nó sẽ lần nữa hất tay tôi ra, nên bàn tay tôi lơ lửng trong không trung.
"Mẹ sai rồi, mẹ xin lỗi con."
"Mẹ đã luôn dùng cách mà mẹ từng được dạy để dạy con, mà quên mất rằng con và mẹ không giống nhau."
"Mẹ là một đứa trẻ mồ côi, chưa từng được ai yêu thương. Còn con, từ khi sinh ra đã có rất nhiều người yêu thương, con có quyền được tùy hứng."
"Dương Dương, mẹ đi đây."
"Chúc con những ngày tháng sau này vui vẻ, tự do."