Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TÔI SẮP ĐI TU` - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-08-26 09:20:07
Lượt xem: 143

10.

Tim tôi đập loạn lên như đang bị đuối nước.

Hít được hơi này, sợ là không hít được hơi tiếp theo.

Phương Tiêu rất cao, từ nhỏ đã cao hơn tôi, anh đã quen hơi khom lưng khi nói chuyện với tôi, anh cười như vậy khiến tôi gần như cảm giác được hơi thở nhè nhẹ của anh trên da.

Tôi cảm giác luồng không khí mình hít thở cũng mang theo hương vị của anh từ lúc nào.

Tôi banh mặt, tim đập bình bịch vì căng thẳng, nhưng vẫn mạnh miệng: “Lưu manh gì chứ, em làm gì anh hả?”

Phương Tiêu bình tĩnh vặn lại: “Tự em nói xem, sờ xong rồi chạy, không phải hành vi của phường lưu manh thì là gì hả?”

“Vậy anh….để bụng không.”

Cảm giác khô nóng lại trở lại, tôi ngửa đầu, một người có lúc căng thẳng sẽ vô thức làm bộ làm tịch: “Nếu anh để bụng thì em—em có thể chịu trách nhiệm!”

Tôi dùng cả hai tay, tóm lấy tay trái của Phương Tiêu, sau đó nói rất nghiêm túc: “Bây giờ em không hề say, rất tỉnh táo!”

Phương Tiêu thu lại nụ cười, nhìn tôi một lúc với vẻ mặt lạnh tanh.

Tôi thề, đây có lẽ là khoảnh khắc hồi hộp nhất đời tôi.

Tối hôm nay không quá oi bức, gió đêm thổi những tán cây kêu xào xạc, cũng thổi tóc Phương Tiêu rối tung, nhưng vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh, tố chất tâm lý như này đúng là nên làm bác sĩ.

Anh hầu như chẳng có biểu cảm gì, nhưng lúc tôi xấu hổ định bỏ tay ra thì anh lại nắm lấy tay tôi.

“Đường Tiểu Đường, là em tự tìm đấy nhé.”

“...?”

Phát ngôn ghê gớm gì đây trời?

Ngay sau đó, Phương Tiêu đè tôi lên thân cây, dáng anh cao gầy nhưng vẫn đủ cao lớn, động tác này gần như bao bọc toàn bộ cơ thể tôi.

Nhưng ngữ khí vội vàng cũng ít nhiều để lộ cảm xúc khẩn trương của anh.

“Em có biết lời mình vừa nói có ý gì không?”

Tôi bị anh nhìn chằm chằm cũng khiếp cả người, sự mạnh mẽ giả tạo vừa chạm đã vỡ: “A, em biết chứ, em đang nghiêm túc thổ lộ đấy.”

Đứa tay tàn như tôi còn trang điểm, đầy đủ nghi thức thế cơ mà.

Ngón tay của Phương Tiêu, lướt qua đuôi mắt kẻ nguệch ngoạc của tôi, sau đó dừng lại vài giây bên môi tôi.

Anh không chút vội vàng, chầm chậm cúi đầu, rút ngắn khoảng cách.

Động tác của anh rất nhẹ, chỉ cần tôi không muốn, hoàn toàn có thể đẩy anh ra.

Tôi hồi hộp nhắm tịt mắt, giây tiếp theo, cảm giác ấm nóng chạm lên môi.

Đó chỉ là một cái hôn phớt qua.

Cánh môi tôi run run, lúc mở mắt ra có phần hoảng hốt, còn Phương Tiêu thì cười bên tai tôi, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được, nói: “Ồ, hóa ra là vị đào.”

Vì quá xấu hổ, tôi tỉnh cả người, từ trong n.g.ự.c ra ngoài da đều nóng bừng như bị lửa đốt, khiến tôi lắp bắp: “Phương Tiêu, anh, anh—-”

“Ừ ừ, anh tự kiểm điểm.” Phương Tiêu xin lỗi rất nghiêm túc: “Anh xin lỗi vì những gì vừa nói.”

“Té ra em không phải là lưu manh, em chỉ là cô ngốc thôi.”

11. 

Sau khi xác định quan hệ, tôi từng hỏi Phương Tiêu.

“Lúc em đồng ý hẹn hò với Thiệu Văn, sao anh không giận tí nào vậy?”

Phương Tiêu nói không cần giận, dù sao anh cũng cảm thấy hai chúng tôi chẳng được quá ba ngày.

“Anh nghĩ em còn chưa biết rõ tình cảm của mình, có những chuyện em phải tự mình hiểu ra, ba ngày là giới hạn chịu đựng của anh, sau ba ngày, nếu em không chia tay, anh sẽ chia tay hộ em.”

Anh phân tích đâu ra đó, còn hiểu tôi hơn cả tôi là sao?

Lúc anh nói ngữ khí rất nghiêm túc, nhưng ánh mắt lại vô cùng trong trẻo, chiếu vào lòng tôi như ánh trăng sáng rọi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/toi-sap-di-tu/chuong-6.html.]

Tôi như một viên kẹo mềm, bị anh nhìn như vậy, cả người đều nhũn ra.

Hóa ra anh cũng thích tôi.

Con người tôi không có ưu điểm gì, chỉ giỏi cái biết nhìn tình thế, lập tức nhào lên, rưng rưng nước mắt ôm lấy cánh tay anh: “Em sai rồi, bây giờ em hiểu rồi, bát tự của em thiếu người quản, vẫn phải có thầy Phương quản lý cơ!”

Phương Tiêu cũng cười, mắt anh cong cong, xoa đầu tôi một cái thật mạnh.

“Em nghĩ anh muốn quản em chắc, anh sợ nhất là phiền phức đấy.”

“Nhưng biết làm sao, từ nhỏ anh đã phải quản em rồi, đến cuối cùng, anh đành lo cho mình em thôi.”

Trước kia, nếu tôi bị Phương Tiêu nói thẳng vào mặt là phiền phức, tôi chắc chắn sẽ liều mạng với anh.

Nhưng bây giờ tôi lại vô cùng sẵn lòng làm mối phiền phức ấy.

Nếu làm phiền phức, có thể làm nũng, có thể giày vò thầy Phương, ví dụ như có thể hôn trộm anh một cái sau khi ăn sầu riêng.

Phương Tiêu sợ mùi sầu riêng nhất, hễ ngửi thấy là phải đi đường vòng.

Bị tôi hôn một cái như bị ai đó ấn nút tạm dừng.

Tôi cười đến lăn lộn khắp cả sô pha, rồi nói rất đúng lý hợp tình: “Thầy Phương, em đang giúp thầy thích nghi với mùi này đó, thầy thấy được không?”

Tôi tưởng Phương Tiêu sẽ đi súc miệng, nhưng không.

Anh quay người, đè tôi ra tiếp tục hôn.

Ơ!

Đã nói là ghét nhất mùi sầu riêng cơ mà?!

Tôi thấy chắc chắn là Phương Tiêu động lòng trước, nhưng anh không thừa nhận.

Còn mạnh miệng trả đũa lại: “Động lòng thì không, nhưng động chạm thì có đấy, ai động chạm trước hả?”

Anh rất đắc ý việc tôi chủ động nắm tay trước!

Tôi cũng cười giễu anh: “A, nắm tay một tí thôi cũng tính động chạm à? Thầy Phương là tiểu thư khuê các triều đại nào thế?”

Yêu đương với người quá hiểu mình có thể rút gọn được rất nhiều thứ.

Có những chỗ thay đổi, nhưng phần lớn thời gian vẫn cà khịa nhau, nhưng trước kia là khịa nhau qua điện thoại, giờ trở thành pk trực tiếp.

Phương Tiêu bây giờ phải đi bệnh viện thực tập, nếu anh về sớm sẽ tới đón tôi đi dạo.

Tôi bảo anh trên đường nhiều muỗi, cứ cắn tôi.

Trước khi yêu, Phương Tiêu hẳn sẽ nói sao yếu ớt thế.

Nhưng bây giờ anh nói: “Không sao, để muỗi nó cắn anh là được.”

Hả? Anh là ai, muỗi nó nghe lời anh chắc?

Kết quả tôi vừa đi xuống dưới liền cười phụt ra—-

Ông nhõi Phương Tiêu này lại chơi quần đùi!

Cười c.h.ế.t tôi mất, con trai yêu vào thật sự ngốc đi hay sao ý nhỉ?

Bình thường lúc nào cũng quần áo tử tế, mặc đồ chú ý nhất là thể diện, hôm nay lại cố tình mặc quần đùi để dụ muỗi.

Phương Tiêu nhìn tôi cười ngu ngơ, cũng mỉm cười, hỏi: “Sao, anh xả thân vì nghĩa thế này, em vừa lòng chứ?”

 Chúng tôi nắm tay nhau tản bộ, dọc đường còn ổn, nhưng vừa tới gần hồ, bọn muỗi đều bu lại tấn công tôi.

Tôi bực mình hét ầm lên: “Cái quái gì thế này, sao chúng nó không cắn anh!”

Chắc chắn là do nhóm máu, nhưng Phương Tiêu vẫn nhịn cười dỗ dành tôi: “Vì em nghe ngọt hơn nên muỗi nó thích chọc em.”

“Em ngọt á?” Tôi hớn hở chờ được khen, “Ngọt như nào á?”

Là dáng vẻ trông ngọt chăng, dù gì tôi cũng có lúm đồng tiền mà.

Phương Tiêu bẹo má tôi, phì cười: “Ngọt trong ‘ngốc trắng ngọt’ ấy, ha ha ha.”

 

Loading...